Tối Cường Hệ Thống

Chương 8 : Giả heo trong khu tân thủ

Ngày đăng: 10:05 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Dọc theo đường đi, Lâm Phàm trò chuyện với Nghê Minh Dương, biết thêm không ít tin tức.



Đồng thời càng thêm tán thành với các quy chế của Thánh Ma Tông.



Thiên tài, đó chính là tồn tại cần bồi dưỡng trọng điểm.



Thánh Ma Tông, khu vực dành cho đệ tử sát hạch ngoại môn có chín chỗ, nơi Lâm Phàm vẫn ở là một phân bộ nhỏ thuộc một trong chín địa điểm này, mà chỉ cái chỗ nho nhỏ này cũng đã có đến mấy trăm người.



Như vậy tính tổng cộng toàn bộ là một con số khổng lồ.



Mà Thánh Ma Tông vì khai quật thiên tài ẩn giấu trong tông môn nên ban bố quy chế phát hiện tiến cử thiên tài nhận được thưởng.



- Nghê sư huynh, Mạnh sư huynh có tính cách thế nào, huynh nói đệ là thiên tài như vậy thì huynh ấy sẽ thích đệ chứ?



Lâm Phàm cười hắc hắc hỏi.



Nghê Minh Dương đi trước dẫn đường bỗng dừng bước.



Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, không biết sẽ là kết quả gì.



- Lâm sư đệ, Mạnh sư huynh là người rất nghiêm túc, đệ không thể càn rỡ trước mặt Mạnh sư huynh, nhớ lấy.



Nghê Minh Dương rất là nghiêm túc nói, hắn sợ sư đệ tính cách vẫn còn trẻ con này sẽ làm ra chuyện khác người gì đó trước mặt Mạnh sư huynh.



- Đã rõ.



Lâm Phàm gật gật đầu, có chút tò mò với người gọi là Mạnh sư huynh kia.



Mười đại thiên tài kiệt xuất ở ngoại môn.



Trong mấy vạn đệ tử ngoại môn, có thể xếp trong top mười, khẳng định là một nhân vật lợi hại.



Cùng nhau đi tới, Lâm Phàm giống như đi vào một công viên bách thảo vô cùng rộng lớn vậy. Một năm làm bao cát, Lâm Phàm chưa từng ra khỏi chỗ ở, tự nhiên không biết Thánh Ma Tông lớn thế nào.



Mà mọi thứ đang sờ sờ trước mắt đều muốn dẫn Lâm Phàm vào một thế giới mới.



- Đến rồi, nơi này chính là chỗ ở của Mạnh sư huynh.



Lâm Phàm nhìn trang viên trước mắt, có chút ước ao, nhất định có một ngày hắn sẽ đạt được hết những thứ này.



- Vào đi thôi, nhớ là không được càn rỡ.



Nghê Minh Dương nói.



- Rõ, Nghê sư huynh.



Lâm Phàm gật gật đầu, đối với Nghê sư huynh này, Lâm Phàm cực kỳ nguyện ý làm thân, tuy rằng hơi mau nước mắt nhưng lại nhiệt tình khiến mình cảm động không thôi.




Xùy xùy…



Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng a…



- Ài, đi đi.



Mạnh Dương Tuyền thở dài một tiếng.



- Vâng.



....



Bên ngoài.



Dọc theo đường đi, Nghê Minh Dương không nói thêm lời nào, Lâm Phàm có chút nhàm chán.



- Mạnh sư huynh có tu vì gì rồi huynh?



Lâm Phàm làm bộ như vô ý hỏi, dù sao một đại thần Nhập Thần cấp sáu mà vẫn ở ngoài môn có chút thật quái dị.



- Tiên Thiên cấp ba.



Nghê Minh Dương đáp lời.



Lâm Phàm gật gật đầu, quả nhiên là có vấn đề, hàng kia ẩn núp tu vi không cho người khác biết, chẳng lẽ muốn giả heo ăn thịt hổ sao?



- Sư huynh, Mạnh sư huynh để huynh đi tham gia sát hạch nội môn, tại sao huynh không đi? Ai cũng hướng lên chỗ cao, chẳng lẽ huynh muốn cả đời ở ngoại môn sao?



Lâm Phàm hỏi.



- Đệ không hiểu được đâu…



Nghê Minh Dương chỉ lấp lửng một câu này rồi không có nói thêm cái gì.



Lâm Phàm vừa nghe lập tức muốn phát hỏa.



Fu-ck, ca không hiểu được? Ngươi không giải thích câu nào còn chê ca không hiểu được.



Mà thôi… mà thôi.



Ca cũng không phải hạng người hay hóng hớt, mặc kệ các ngươi có chuyện gì, chẳng có nửa xu quan hệ tới ca.



Có điều việc này thật sự làm cho người ta tò mò.



Lâm Phàm thậm chí muốn mổ đầu Nghê Minh Dương ra, xem cho kỹ rốt cuộc là chuyện gì mà thăng quan phát tài cũng không muốn.



Thế nhưng thấy bộ dạng cứng đờ như người chết của Nghê Minh Dương hiện giờ, Lâm Phàm cũng ngại hỏi thêm.



-----oo0oo-----