Tối Cường Hệ Thống

Chương 749 : Đi Tìm Đồ Đệ

Ngày đăng: 10:16 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



-Nhất Niệm Vạn Giới: Công dụng mở ra ngàn vạn thế giới và có một phần triệu cơ hội khống chế vạn giới.



-Tào lao, cái này thì có tác dụng gì! Xàm quá xàm.



Lâm Phàm vừa nhìn thấy Nhất Niệm Vạn Giới, còn tưởng một cái bảo bối tốt, không ngờ lại sida như vậy.



-Một phần một triệu cơ hội? Sao không nói thập tử vô sinh đi, để người ta dẹp luôn ý nghĩ này.



Sau đó, Lâm Phàm ném Nhất Niệm Vạn Giới vào túi đeo lưng, trực tiếp đày nó vào lãnh cung, thử một lần cũng không muốn. Giờ khắc này, sức mạnh cơ thể của hắn đang sôi trào như núi lửa, chỉ cần một ý nghĩ, có thể bộc phát mãnh liệt. Mỗi lần hít thở, thì mỗi một tế bào trong cơ thể đều điên cuồng chuyển động, đẩy thân thể tới trạng thái đỉnh phong. Bây giờ, Lâm Phàm có cảm giác, chỉ cần hắn giơ ngón tay, hay tiện tay nắm một cái đều có thể phá diệt hư không, hắn thấy cảm giác vô địch kia càng trở nên gần gũi. Đây là ảo giác được sinh ra khi tăng cường thân thể lên đến trình độ nhất định. Lấy cường độ thân thể của Lâm Phàm bây giờ, có va chạm với chí bảo, hắn tin tưởng có thể đụng nát tuyệt phẩm chí. Tồn tại bực này, chính là xe tăng hình người. Chỉ cần dựa vào cường độ thân thể, có thể phá hủy hết tất cả.



-Chủ nhân, cơ thể ngươi…



Tuyên Cổ khiếp sợ không thôi, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn chưa phục bình tĩnh. Trong kí ức của nó, coi như Cổ Tộc Chí Cao, cũng không có thân thể mạnh mẽ đến vậy. Tuyên Cổ đang có cảm giác, chủ nhân đã tu luyện thân thể đến Vĩnh Hằng Thần Vị rồi.



-Ha ha...



Lâm Phàm không ngừng cười to, tâm tình đang rất vui vẻ.



-Được rồi, đi...



Lâm Phàm thu Tuyên Cổ vào Động Thiên, hiện tại hắn đang muốn tìm tất cả đồ đệ của minhd. Những đệ tử bên trong học viện kia, mặc dù không chỉ giáo bọn họ tử tế, nhưng bất kể nói thế nào, hắn và bọn chúng đều có danh thầy trò. Từ trước giờ cho tới nay, Lâm Phàm đều đơn đả độc đấu, trong một số phương diện, rất chịu thiệt. Bây giờ, hắn đang có ý định bồi dưỡng người bên cạnh trở thành cường giả có thể trấn áp một phương.



Tuy cuối cùng, bọn họ chưa chắc có thể đánh được Cổ Tộc Chí Cao, nhưng những tên Cổ Tộc Quân Vương gì gì đó, giao cho bọn họ cũng được. Việc gì cũng tự mình động thủ, không phải bị dày vò đến chết sao..



Trong một ngọn núi nào đó, một người nam tử mộc mạc đang canh tác trên một mảnh ruộng.



-Thiên Tiêu, ngươi sao càng sống càng thụt lùi vậy?



Lâm Phàm trôi nổi trong hư không, nhìn nam tử dưới đất, trong lòng cảm thán vạn phần. Mới chỉ có năm năm, cái tên hư đốn kia mới chừng hai mươi tuổi, lại có thể khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời, ẩn cư núi rừng. Tào Thiên Tiêu đang làm việc, thân thể đột nhiên run lên, sau đó quay đầu nhìn theo hướng giọng nói. Lúc này, cả thiên địa như yên tĩnh lại. Tào Thiên Tiêu lúc này như không thể tin những hắn nhìn thấy, khuôn mặt lôi thôi lếch thếch bắt đầu run rẩy.
-Đại Thiên Vị sơ cấp? Giờ đi ra bên ngoài, tùy tiện chọn mười người, đã có ba, bốn người hơn ngươi rồi, bày đặt lên giọng với ta?



-Phụ thân, xin người bớt giận, hắn không phải muốn chống đối người đâu.



Hàn Lôi vội vàng van xin, sau đó hướng Chu Địch lắc đầu, Chu Địch nhìn sự ủy khuất lúc này của vợ, trong lòng có một ngọn lửa giận không tên, nhưng nhìn qua đứa con gái còn thơ, không khỏi nhịn lại được.



-Hừ, không phải chống đối thì là gì? Rác rưởi phế vật. Hiện tại ta đi ra ngoài, những đại gia tộc kia, tên nào không cười nhạo Hàn gia chúng ta, Đại tiểu thư Hàn gia lại gả cho một tên phế vật.



-Ngươi nghe cho rõ cho ta, sau này muốn muốn lưu lại Hàn gia, thì phải nghe lời, ta kêu ngươi làm gì? Ngươi phải làm cái đó.



-Làm sao, ngươi nhìn ai đó, đồ phế vật, tên lão sư lừa đảo của ngươi bây giờ đang ở đâu rồi? Ta muốn nhìn một chút, người có thể dạy ra một tên phế vật như ngươi, đến cùng là phế vật lão sư tới bực nào?



Hàn gia chu phẫn nộ quát.



-Câm miệng, ta không cho phép ngươi nhục mạ lão sư ta.



Khí tức cả người Chu Địch đột nhiên sôi trào, hung ý bốc lên, hắn đang nổi giận thật sự.



Hàn gia chủ sững sờ, nội tâm run lên một cái, sau đó bình tĩnh lại.



-Làm sao, thẹn quá thành giận à? Muốn động thủ? Có bản lĩnh thì gọi cái tên sư phụ phế vật kia của ngươi tới đây, bản gia chủ muốn xem xem, hắn là nhân vật như thế nào.



-Ngươi muốn gặp mặt ta sao...?



Vừa lúc đó, có một âm thanh phá không mà đến, trong chớp mắt nổ vang bên trong đại sảnh.



Mà thân thể Chu Địch nhất thời run rẩy, sắc mặt biến hóa, chợt xoay người, nhìn phía bên ngoài. Ở đó, một bóng người từ trong hư không bước ra, hai chân đạp lên mặt đất, từng bước đi tới.



-Lão sư.



Âm thanh Chu Địch có chút run rẩy...