Tối Cường Hệ Thống

Chương 792 : Bá Bá, Lòng Con Có Nỗi Khổ!

Ngày đăng: 10:17 30/04/20


Người dịch: Sunshine

Biên:Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Lâm Phàm nhìn Hỗn Thế Ma Vương lừng lẫy nổi danh đang ôm chặt chân mình khóc rống, việc này nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sợ đến mức rớt cằm.



- Tiểu Minh a, đừng khóc.



Lâm Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu hắn an ủi.



- Không, bá bá người không cần an ủi ta, Tiểu Minh hiện tại rất muốn khóc.



Trong lòng Vương Tiểu Minh oan ức, nhiều năm qua, thật sự quá đau khổ.



- Không phải, ngươi muốn khóc cũng không cần ôm chân bá bá, nước mũi đều lau hết lên quần áo ta rồi.



Lâm Phàm chê bai nói.



Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, chớp chớp đôi mắt to, bi ai nói.



- Bá bá, trong lòng Tiểu Minh rất đau khổ a.



Vương Tiểu Minh khổ sở nói.



- Ngươi khổ cái gì? Trăm năm qua, ngươi không phải hết sức tiêu sái sao, một đám thiên kiêu bị ngươi bắt nạt, còn câu em gái của lão Vương sát vách, hài tử cũng là của ngươi, ngươi nói ngươi khổ cái gì?



Lâm Phàm nghe Vương Tiểu Minh kể khổ, cũng có chút bất đắc dĩ, tên này vô sỉ quá, ông tướng này coi đám thiên kiêu như lũ khỉ để chơi đùa, một lần đùa nghịch đến một trăm năm.



Hơn nữa, còn đùa bỡn vạn người, trong quá trình này không cần nói nhiều.



Đặc biệt là một vài nữ nhân thiên kiêu kia, nếu Vương Tiểu Minh không chiếm tiện nghi của họ, đánh chết Lâm Phàm cũng không tin.



Vương Tiểu Minh vừa nghe, vẻ mặt lập tức sững sờ, có chút không rõ.



- Bá bá, cái gì mà lão Vương sát vách, cái gì mà hài tử a, oan uổng cho ta quá.



- Ta nói này, trước đây có người nói với ta, ta câu dẫn vợ hắn, ta nói không có, hắn không tin còn động thủ đánh ta, ta giận quá nên đánh hắn tơi bời, khi ngừng lại ta mới biết có người giả mạo danh hiệu của ta, việc này ta đã phải cõng trên lưng những mấy chục năm, ta nói với ai cũng đều không tin.



Vương Tiểu Minh mắt nước mắt lưng tròng.



- Bá bá, bảo bảo trong lòng có nỗi khổ, không có người để kể, hu hu.



- Như vậy a.
Lâm Phàm nói.



- Ta... Ta....



Vương Tiểu Minh thấy cảnh này, trợn tròn mắt, thở hổn hển, sắp khóc luôn rồi.



- Bá bá, như vậy không công bằng a, ta còn chưa được tận hưởng cảm giác làm gia chủ, sao có thêm nhiều vãn bối như vậy được, thật đau lòng mà....



Những biến hóa này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn không tiếp thu.



Chỉ mới có trăm năm không trở về thôi, sao biến hóa lớn đến như vậy?!



Lâm Phàm vỗ vai hắn khuyên.



- Tiểu Minh, nghe bá bá nói một câu, tốt nhất ngươi nên trở lại tiếp tục khi dễ khác, bá bá cam đoan với ngươi, chỉ cần thời gian vừa đến, bá bá cho ngươi một thế giới, để cho ngươi tận hưởng cảm giác nhất phương chi chủ, có được hay không?



Bản thân mình có công năng sáng tạo chi chủ, sau này nhất định sẽ thu thập càng nhiều thế giới hơn, khi đó cho Tiểu Minh một cái, chắc không là vấn đề.



- Tiểu Minh, ngươi không hài lòng? Vậy thì hai cái đi.



Lâm Phàm thấy nó trầm mặc không nói, cho rằng không đủ, bởi vậy cho thêm một cái.



Lâm Phàm không biết, khi nó nghe bá bá cho mình làm chi chủ một thế giới, nội tâm bắt đầu nhảy lên, vừa chuẩn bị mở miệng đáp ứng lại nghe Lâm Phàm cho thêm một cái nữa, kích động muốn xỉu.



- Bá bá, ba cái, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta ba cái, ta sẽ tiếp tục trở lại khi dễ người khác.



Vương Tiểu Minh xảo quyệt nói.



- Được, không thành vấn đề, ba cái thôi mà, bá bá đáp ứng ngươi.



Thời khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, trẻ con dễ dạy a.



- Cảm tạ, bá bá....



Vương Tiểu Minh cười vui vẻ, nỗi khổ trăm năm gì đó đã sớm quên sạch, bây giờ trong đầu hắn, đều là chi chủ thế giới a.



- Ân.



Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó búng tay một cái, một giọt máu rung động trong hư không sau đó rót vào cơ thể Tiểu Minh.



Đám thiên kiêu đã được mình tăng tư chất, nếu không tăng lên cho Tiểu Minh thì hắn chết chắc.