Tối Cường Hệ Thống

Chương 917 : Là Tự Ngươi Gọi!

Ngày đăng: 10:19 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



- Phong Khinh Tử, ngươi đừng chống cự nữa, ngươi không chạy thoát đâu.



Phía trước, một đám Cổ Tộc đang bao vây một lão đầu.



Khí tức những Cổ Tộc này không giống người thường, đều là cường giả Chí Tôn Cảnh, từ sau khi vạn giới dung hợp, thực lực các tộc đều tăng nhanh như gió.



Thần Thiên Vị nhiều như chó, Chí Tôn Cảnh cũng đầy đất.



Đây là một thời đại lớn.



Vô số chủng tộc đuổi kịp sự phát triển của bánh xe thời đại, càng đạt đến cảnh giới cao hơn.



Ngay cả Phong Khinh Tử lúc này cũng đã là cường giả Chí Tôn Cảnh.



Có điều hắn bây giờ có chút chật vật, trước mặt nhiều cường giả Chí Tôn Cảnh, hắn bị áp chế khắp nơi, không có cách nào để đánh trả, chỉ có thể tự vệ.



- Đáng chết.



Từ khi vạn giới dung hợp, Thủ Hộ Chi Địa Phá Diệt, hắn trở thành một lão đầu không nhà để về, vẫn luôn lưu lạc trong vạn giới.



Cũng may thực lực bản thân hắn không yếu, cho nên, thời điểm khi vạn giới dung hợp đó, hắn chiếm đoạt được tiên cơ, tăng tu vi lên Chí Tôn Cảnh trung giai, nhưng bởi vì nội tình có vấn đề, nên thực lực sau này của hắn tăng lên khá chậm so với những thiên kiêu khác.



Bây giờ, Phong Khinh Tử đang bị Cổ Tộc bao vây, hiển nhiên là bởi vì lúc hắn con ở Thủ Hộ Chi Địa đã gây không ít phiền phức cho Cổ Tộc, khiến rất nhiều Cổ Tộc oán hận.



Sau đó, sau khi đám Cổ Tộc này bắt đầu trở nên cường đại hơn, chúng hiển nhiên đi tìm Phong Khinh Tử, trong mấy năm này, Phong Khinh Tử đã bị những Cổ Tộ này quấy rầy không ít.



Nhưng lúc này lại khác, Phong Khinh Tử không ngờ thực lực mấy tên Cổ Tộc này cũng là Chí Tôn Cảnh, Phong Khinh Tử lúc này có chút bất đắc dĩ.



Đoạn đường truy sát này, Phong Khinh Tử đã tế ra tất cả thủ đoạn, thật vất vả mới chống đỡ cho tới bây giờ.



- Phong Khinh Tử, những hành động ngươi đã làm với Cổ Tộc, bọn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ngươi chắc chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có kết cục như hôm nay, đúng không?



Một Cổ Tộc cười lạnh lên tiếng.



- Hừ, mấy con vật nhỏ các ngươi không kính già yêu trẻ chút nào cả, một mực đuổi theo ta thời gian dài như vậy.



Phong Khinh Tử bất đắc dĩ cảm thán, thực lực những Cổ Tộc này thật sự rất mạnh, không hề tầm thường tí nào.




Lâm Phàm cười hỏi.



- Xin hỏi tiền bối là?



Phong Khinh Tử cẩn thận hỏi, trong lòng đồng thời hơi nghi hoặc, tiền bối này thật sự quen biết mình?



Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Phong Khinh Tử thật sự không nhớ người trước mắt này rốt cuộc là ai?



- Nhìn kĩ một chút xem ta là ai?



Lâm Phàm lộ ra gương mặt thật của mình.



Thời điểm Phong Khinh Tử nhìn thấy hắn, bất ngờ kinh hô.



- Thì ra là ngươi, tên tiểu tử này.



Hắn thực không dám tin vào đôi mắt của mình.



Hắn không nghĩ tới cái tên nãy giờ giả bộ tay to mặt lớn lại là tên đồ đệ mình tiện tay thu nhận mấy năm trước.



- Đúng, chính là ta đây, ta chính là tiền bối trong truyền thuyết, ha ha.



Lâm Phàm cười lớn nói.



Mặt Phong Khinh Tử ngày càng đen, sau đó rít gào.



- Tốt lắm, ngươi… Tiểu tử này lại dám đùa giỡn sư phụ, vi sư phải cẩn thận giáo huấn ngươi mới được.



- Ha ha, cũng không phải lỗi tại ta, rõ ràng là do ngươi chủ động gọi ta là tiền bối, nhưng mà lão đầu, ta nói thật, thực lực của ngươi tăng lên chậm quá đi.



Lâm Phàm lấp loé trái phải, cười nói.



- Đáng chết, hôm nay ta phải giáo huấn thật tốt cái tên tiểu tử nhà ngươi.



Phong Khinh Tử nổi giận, hắn không nghĩ tới mình lại bị tiểu tử này đùa giỡn.



Nếu nói chuyện này ra chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thúi đầu.



Thật không ngờ, tu vi hiện giờ của tiểu tử đó đã tăng lên đến trình độ như thế này, khiến Phong Khinh Tử vô cùng kinh hãi, quá mạnh đi chứ, main có khác mà.