Tối Cường Hệ Thống

Chương 981 : Nghịch Đại Đao Trước Mặt Quan Công

Ngày đăng: 10:20 30/04/20


Người dịch: Sunshine

Biên: Kira

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Vô Dục Ma Tổ mong đợi nhìn Lâm Phàm, tiểu tử này rốt cuộc thuộc loại gì a.



- Có cảm giác gì không?



Ma Tổ mở miệng hỏi, nếu như vẫn không có tác dụng, hắn thật muốn hộc máu cmnr.



Lâm Phàm trừng mắt, sau đó nhìn trái rồi lại nhìn phải một chút.



- Tiền bối, vẫn không có cảm giác gì nếu không chúng ta bỏ đi thôi.



- Không được, bản tổ nhất định để ngươi học được môn thần thông đệ nhất Phật môn này.



Vô Dục Ma Tổ thiếu chút nữa gầm lên, lãng phí nhiều tinh huyết như vậy mà cũng không có tác dụng, điều này sao có thể chứ.



Vô Dục Ma Tổ bây giờ rất giống với dân cờ bạc, đã thua nhiều như vậy, vẫn không có tác dụng, không phải uổng phí hết toàn bộ nỗ lực trước đó sao?



- Nhưng tiền bối à, đan dược này vô dụng, có phải đã quá hạn hay không?



Ngoài mặt Lâm Phàm tỏ vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng lại vui như đi hội.



Thật sự ngu ngốc nha, người này quả nhiên bị phong ấn mấy chục vạn năm rồi, bị phong ấn lâu qua nên giờ đầu óc cũng bắt đầu có vấn đề.



Vô Dục Ma Tổ vẫn không tin, lần này hòa một lúc mười giọt tinh huyết.



Đây là pháp lực hắn từ từ ngưng luyện được qua nhiều năm, vốn đợi thời cơ đến để phá mở phong ấn, nhưng lại phát hiện phong ấn này không phải loại phong ấn bình thường, nếu không phải thời điểm toàn thịnh, không thể phá được.



Mà muốn khôi phục lại thời điểm toàn thịnh, với tình huống bây giờ, phải mất bao lâu?



Trăm vạn năm?



Ngàn vạn năm?



Hắn không chờ được, chỉ có thể đi đường tắt, tìm một vật dẫn nghịch thiên, sau đó bỏ qua bản thân Vô Dục Ma Thể.



Mà bây giờ vật dẫn hợp lý nhất đang đứng trước mắt, hắn làm sao có thể bỏ qua.



Một viên đan dược siêu cấp từ trong ngọn núi bồng bềnh trôi ra.



Còn bá đạo hơn mấy viên đan dược lúc trước.



Chơi lớn rồi!



Cái tên này muốn liều mạng hả!
Trầm mặc!



Một mảnh trầm mặc.



Vô Dục Ma Tổ phát hiện vấn đề, tinh huyết của mình sao có khả năng vô dụng được, cho dù cường giả viễn cổ cũng không cách nào chống được mới đúng.



Nhưng trước mắt, chỉ là một nhân vật giun dế tầm thường, lại có thể chống đỡ được tinh huyết của mình.



Thậm chí còn có thể chuyển hóa tinh huyết mình thành pháp lực, tăng cao tu vi.



- Tên khốn này!



Một tiếng hét lớn, vang vọng khắp không gian.



Ma uy che ngợp bầu trời, đại địa sôi trào như đang run rẩy dưới ma uy.



Quả nhiên đã bị phát hiện, nhưng Lâm Phàm vẫn có chút vô sỉ.



- Tiền bối, ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên nổi giận?



Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.



- Tiền bối cái đầu ngươi, tên giun dế nhà ngươi ngay từ đầu đã lợi dụng bản tổ.



Vô Dục Ma Tổ giận dữ hét lớn.



Lâm Phàm khẽ thở dài một tiếng, sau đó tự nhủ.



- Ai, nếu như ngươi đã nhìn thấu, ta còn che giấu cũng không có ý nghĩa. Nói thật cho ngươi biết, trò vặt của ngươi lão tử đã sớm nhìn thấu, tuy ngươi sống lâu hơn tiểu gia, nhưng mỗi bước của tiểu gia đều bay lượn trong các vở kịch kinh cmn điển, tiểu ma đầu ngươi còn muốn gạt ta, ngươi nói xem, có phải ngươi đang nghịch đao trước mặt Quan công, tự rước lấy nhục không?



Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ vạt áo.



- Có điều vẫn phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ tinh huyết ngươi, ta thật không thể đột phá đến Kim Tiên cảnh nhanh như vậy.



Vẻ mặt Lâm Phàm hờ hững, trên người toát ra khí thế bức người nhàn nhạt.



Vô Dục Ma Tổ bị trấn áp dưới chân núi gào lên, trong lòng có một cục tức to như ngọn núi chèn ép, khiến hắn không cách nào phóng thích được.



Hắn không ngờ mình sẽ bị một con giun dế gài bẫy.



Hơn nữa, cái hố này còn thê thảm như vậy, không chỉ dùng tinh huyết mình giúp đối phương tăng cao thực lực mà còn bị đối phương hung hăng giễu cợt một phen, hắn là cầm thú chứ không phải người.



Lâm Phàm cười nhạt.



- Ai, có lúc thiên tư ngang dọc cũng không tiện a, luôn có điêu dân muốn lừa bịp ta, nhưng Lâm Phàm ta là mặt hàng để ngươi có thể hố được, mơ mộng hảo huyền, hi hi?