Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4134 : Mục tiêu thống nhất

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Tập thể thành viên Lạc Hoa Từ mãi cho đến giờ cơm chiều hôm đó mới thấy Diệp đội trở về, cũng nhận ra sắc mặt của đội trưởng nhà mình vô cùng âm u, khác hẳn với vẻ mỉm cười ôn hòa mọi ngày.



Diệp Thần Hi vừa trở lại khách sạn liền đi một mạch thẳng về phòng của mình, trên đường gặp được vài đội viên của Lạc Hoa Từ cũng chỉ hơi gật đầu một cái xem như chào hỏi.



Cả đám đang dùng cơm thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu ra sao. Lúc đang nhận phỏng vấn ở sân thi đấu, đội trưởng đột nhiên đẩy đám phóng viên lao ra ngoài, sau đó biến mất nguyên buổi chiều, làm ai nấy đều tò mò ngạc nhiên không biết đội trưởng đi đâu làm gì... Cơ mà nhìn sắc mặt tối tăm của đội trưởng, không ai dám xung phong bước lên hỏi, chỉ phải tiếp tục cúi đầu dùng cơm.



Trong đội thì Lâm Vũ Phàm chơi "thân" với Diệp Thần Hi nhất, thấy Diệp đội thái độ bất thường như vậy, Lâm Vũ Phàm trong lòng cảm việc này giác chắc chắn là liên quan đến vị sư phụ Tứ Lam thần bí kia. Ăn xong bữa tối của mình, Lâm Vũ Phàm ngoắc gọi phục vụ đóng gói một phần cơm chiều mang về phòng cho Diệp Thần Hi.



Khi chiến đội tham gia thi đấu ở các thành phố khác, Liên minh sẽ thống nhất đặt sẵn phòng ở khách sạn cao cấp năm sao cho các chiến đội nghỉ chân, phòng ở là phòng tiêu chuẩn hai người. Để tiện cho việc thảo luận chiến thuật thì đa số đội trưởng đội phó đều ở chung một phòng.



Lâm Vũ Phàm trở lại phòng phát hiện Diệp Thần Hi đang tắm, chỉ nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, có vẻ như người nào đó bị kích thích không hề nhẹ...



Lâm Vũ Phàm gõ cửa "Đội trưởng, anh ăn cơm chưa? Tôi có mang thức ăn lên cho anh nè."



Tiếng nước trong phòng tắm ngưng một lát, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của Diệp Thần Hi vang lên "Cảm ơn, để trên bàn trước đi."



Lâm Vũ Phàm đặt phần cơm trên bàn, sau đó trở về giường ngồi phịch xuống, cầm máy tính bảng chơi game. Lát sau Diệp Thần Hi tắm xong đi ra, ngồi vào bàn mở ra hộp cơm Lâm Vũ Phàm mang lên cho mình, cắm cúi ăn không nói tiếng nào.



Không khí trong phòng im lặng đến có chút nặng nề, Lâm Vũ Phàm chỉ phải cố gắng để tâm vào trò chơi trên máy tính bảng.



Diệp Thần Hi ăn cơm xong liền khởi động máy tính, lên mạng tải bản video ghi hình trận đấu ngày hôm nay, Lâm Vũ Phàm còn tưởng Diệp đội là tính xem lại trận đấu ngày hôm nay, ai dè lại thấy người nọ dùng chuột kéo thanh tua thời gian đến đoạn đầu, nhìn chằm chằm đoạn phim quay lại hoạt động làm nóng trước khi trận đấu diễn ra. Trong thời gian hoạt đồng này có tiết mục rút thăm trúng thưởng, MC sẽ rút ra một con số ngẫu nhiên, trên màn hình lớn thi thoảng cũng sẽ chiếu lướt các hình ảnh náo nhiệt trong hội trường. Diệp Thần Hi chăm chú nhìn từng cảnh thu hình, giống như đang tìm kiếm ai đó trên ghế khán giả, cuối cùng giống như tìm không được, thất vọng ủ rũ cúi thấp đầu.



Chẳng hiểu sao Lâm Vũ Phàm cảm thấy nam nhân này thực sự rất... đáng thương—— anh ta đang tìm sư phụ của mình sao?



Thực tế có lẽ Lâm Vũ Phàm là người duy nhất cảm giác được, tình cảm của Diệp Thần Hi đối với sư phụ của mình có cái gì đó rất không bình thường, dù cho Diệp Thần Hi vẫn luôn che giấu rất sâu, nhưng bọn họ là bạn ở chung phòng với nhau nhiều năm như vậy, có vài lần Lâm Vũ Phàm thức dậy lúc nửa đêm đi WC, lúc đi ngang nghe thấy nam nhân ở phòng bên cạnh gặp ác mộng thấp giọng nỉ non gọi "sư phụ", đến ngay cả Lâm Vũ Phàm cũng cảm thấy chua xót thay cho người này.



Thầm yêu một người khác phái cũng đủ tra tấn người rồi, vậy mà đối tượng này chẳng những là nam, hơn nữa còn là sư phụ của mình...



Loại tình yêu cấm kị này chỉ nghe thôi đã đủ rợn người rồi, thế nên Diệp Thần Hi mới luôn áp lực chính mình như vậy, Lâm Vũ Phàm là đội phó kiêm bạn chung phòng, tuy trong lòng biết rõ điều này lại chỉ có thể làm bộ như chẳng biết gì cả, bản thân Lâm Vũ Phàm cũng sợ nếu lỡ mở miệng hỏi han sẽ vô tình đụng đến vảy ngược của nam nhân này...



Nhìn clip thu hình hồi lâu nhưng chẳng có thu hoạch gì, Diệp Thần Hi tắt máy tính, trở về giường ngồi xuống, đột nhiên hỏi "Cậu có từng thích một ai đó chưa?"



Lâm Vũ Phàm ngón tay run rẩy trượt một cái, trên màn hình lập tức xuất hiện hai chữ Game Over.



Vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm xấu hổ nói "Khụ, không có, trước giờ tôi chưa từng yêu, cũng chưa từng thích người nào..."



Diệp Thần Hi đột nhiên chuyển đề tài "Tôi Thích Lam Vị Nhiên, chuyện này cậu cũng biết đúng không?"
—— Bởi vì đã 24 tuổi, cho nên mới phải trở về, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của anh.



Nếu ngay cả cơ hội lần này anh cũng bỏ lỡ, vậy cả đời anh đều sẽ bị tiếc nuối "không đoạt được giải thưởng nào" này đeo bám, rồi ngày nào đó anh già đi, sẽ ngẫm lại, sẽ hối hận tại sao khi ấy mình không chịu cố gắng thêm lần nữa? Biết đâu chừng có thể đoạt được cái cúp, mang về làm kỷ niệm cũng tốt mà...



Vương Khả Như gật đầu tỏ vẻ đã hiểu "Được rồi, cứ đi làm chuyện mà con muốn làm đi, nhân lúc vẫn còn trẻ, đừng để mình tiếc nuối."



Lam Vị Nhiên có chút cảm động "Mẹ không phản đối con sao?"



Vương Khả Như cười nói "Tại sao mẹ phải phản đối? Nếu như ba con còn sống, chắc chắn ông ấy sẽ ủng hộ con ngay lập tức. Lúc trước con thi đấu ông ấy vẫn thường đi mua vé xem trực tiếp, về sau còn cảm thấy hứng mày mò chơi game đấy nữa, con không nhớ sao... Nếu con muốn trở lại thi đấu thì đi đi, chỉ cần con cảm thấy vui là được rồi."



Bà dừng một lát, lại bảo "Mà con trai à, con đừng quá coi trọng chuyện thắng thua nữa, lần này trở về mẹ biết con phải cố gắng tranh đoạt cúp, nhưng không được cũng không sao cả, cố gắng thả lỏng bản thân."



"Dạ biết."



Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, Lam Vị Nhiên im lặng một lát, sực nhớ nói "Phải rồi, mẹ còn nhớ cái người tên Lưu Xuyên không?"



Vương Khả Như nghĩ nghĩ nói "Là đội trưởng của cái gì Hoa Hạ đúng không? Mẹ nhớ con bốn lần đều thua trong tay người này."



Lam Vị Nhiên nói "Là tên đó, lần này con trở về là tính gia nhập chiến đội của cậu ta trở lại Liên minh."



Vương Khả Như kinh ngạc "Con tính vào đội của cậu ta? Không thấy khó chịu trong lòng sao?"



Lam Vị Nhiên lắc đầu "Tất cả mọi người đều cho rằng con với Lưu Xuyên là tử địch của nhau, nhưng thực tế thì con chưa từng căm hận Lưu Xuyên, con cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy. Năm đó Lưu Xuyên đánh bại con là bởi vì cả hai người ở hai chiến đội khác nhau, lập trường khác nhau, nếu đổi lại là con thì con cũng sẽ không do dự đánh bại Lưu Xuyên... Cũng chính là vì làm đối thủ với nhau lâu như vậy nên con biết rõ cậu ta có tài, cậu ta bảo là muốn trở lại, mời con gia nhập đội, con cân nhắc một thời gian, cảm thấy biện pháp này cũng không tệ lắm."



Vương Khả Như trầm tư một lát, mới cười nói "Cũng tốt...Quên đi quá khứ, bắt đầu làm lại một lần nữa."



Lam Vị Nhiên mỉm cười gật đầu "Con cũng nghĩ như vậy."



—— Quên đi quá khứ, mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.



Lam Vị Nhiên của quá khứ rất coi trọng chuyện thắng thua, không biết thả lỏng tâm tình nên kết cuộc là thua liên tục bốn lượt trong tay Hoa Hạ.



Nhưng Lam Vị Nhiên của hiện tại đã không còn là đội trưởng Lạc Hoa Từ như trước kia nữa, Lưu Xuyên hiện tại cũng không còn là Xuyên thần của Hoa Hạ như lúc trước... Bọn họ đã từng rời đi nơi đó, hiện tại lại không cam lòng muốn trở về,... Trở lại Liên minh, mục tiêu là muốn đoạt cúp để chứng minh chính mình, đến lúc đó Lưu Xuyên sẽ là trợ lực cực mạnh của mình. Lúc này, mục tiêu của bọn họ rốt cuộc trở nên thống nhất——



Cùng nhau đoạt cúp tổng quán quân!