Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4135 : Lần tụ hội đầu tiên

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Lúc trước Lưu Xuyên đã hẹn với mọi người, nhân ngày Lễ Quốc Khánh tranh thủ đến Quảng Châu cùng nhau gặp mặt một lần, trước đó anh cũng giao hẹn với đội thi đấu eSports của trường là đến Lễ Quốc Khánh sẽ tập họp huấn luyện.



Bởi vậy theo lý mà nói thì lẽ ra mấy ngày trong Lễ Quốc Khánh sẽ là thời gian mà Lưu Xuyên bận rộn nhất, nhưng đến hôm 2 tháng 10 ngày đó, Lưu Xuyên lại nằm ì ngủ nướng trong ký túc xá đến trưa, Lý Tưởng nhìn mà sốt ruột, liền đứng trước giường thúc giục "Thức dậy mau lên! Thiếu Khuynh mới nhắn tin bảo là tới rồi kìa, ông không tính đi rước bọn họ sao?"



Lưu Xuyên xoay người một cái, mơ mơ màng màng nói "Đón cái gì mà đón, anh ta đi chung với Từ Sách, lớn hết rồi, không đi lạc đâu mà lo. Đã hẹn trước là 3 tây đi dùng cơm, tới lúc đó gặp nhau cũng được mà." Nói xong lại khò khò ngủ tiếp.



Lý Tưởng "..."



Đội trưởng mà vô trách nhiệm như vậy sao?



Nhưng mà Lưu Xuyên nói cũng không có gì sai, lần này Giang Thiếu Khuynh đi cùng Từ Sách, cũng không dẫn theo chú chó cưng to bự kia mà để lại giao cho trợ lý của Từ Sách giúp trông nom. Từ Sách cũng nhắn tin bảo Lưu Xuyên không cần đi đón, cả hai người họ đã đặt sẵn khách sạn từ trước rồi, sau khi xuống máy bay sẽ đón xe đến khách sạn luôn, cho nên Lưu Xuyên mới có thể yên tâm tiếp tục ngủ nướng như vậy.



Lần này Giang Thiếu Khuynh đến Quảng Châu, mục đích chủ yếu là gặp Lưu Xuyên, Từ Sách cũng tự cho mình nghỉ ngơi bảy ngày, gặp Lưu Xuyên là thứ yếu, cùng đi chơi với Thiếu Khuynh mới là trọng yếu.



Hai người tới khách sạn, cũng sửa soạn hành lý xong xuôi, Giang Thiếu Khuynh mới nhắn tin cho Lưu Xuyên hỏi "Đội trưởng, đã đặt chỗ dùng cơm ngày mai chưa?"



Lưu Xuyên trả lời "Còn chưa xác định, sáng mai tôi nhắn tin báo cho hai người biết đi, lần này có thể sẽ có thêm một người nữa."



Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc "Còn ai nữa? Cá sao?"



Lưu Xuyên cười nói "Tới lúc đó sẽ biết."



Sáng ngày 2 tháng 10, Dư Hướng Dương cũng nhắn tin đến báo "Đội trưởng tui lên xe rồi nha, cỡ sáu giờ chiều tới trạm đó!"



Lưu Xuyên nói "Ok, tới rồi thì đứng chờ ở cổng ra, tôi đến đón cậu."



Từ Sách với Giang Thiếu Khuynh đều là người trưởng thành, hơn nữa tính Giang Thiếu Khuynh trước giờ luôn chín chắn thận trọng, hai người họ cùng đi với nhau, Lưu Xuyên mới an tâm không đi đón. Nhưng Cá thì khác, nhóc mười bảy kia phỏng chừng trước giờ cũng ít có dịp đi đây đi đó, đây cũng là lần đầu tiên đến Quảng Châu, cho nên Lưu Xuyên mới dặn dò đợi mình đến đón.



Dư Hướng Dương ngồi xe từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh, sau đó lại chuyển sang tàu cao tốc đi Quảng Châu, vé xe là Lưu Xuyên mua cho, dù sao Tiểu Dư vẫn còn là học sinh, phải trích một khoản tiền lớn từ phí sinh hoạt để mua vé như vậy có hơi làm khó cậu nhỏ thật, nên Lưu Xuyên có báo trước là sẽ chi trả toàn bộ tiêu phí chuyến đi lần này, tiền vé đi cao tốc lẫn tiền máy bay trở về, nhóc Dư Hướng Dương nghe vậy liền hí hửng dọn hành lý chạy tới ngay.



Cao tốc từ Bắc Kinh đến Quảng Châu mất khoảng tám tiếng, buổi sáng lên xe, đến Quảng Châu cũng vừa lúc là giờ dùng cơm chiều 6 giờ, Lưu Xuyên vốn tính một mình đi đón là được rồi, nhưng Ngô Trạch Văn biết được liền nói muốn đi cùng, vì thế Ngô Trạch Văn cùng đi với Lưu Xuyên đến cổng nam chờ người.



Vào khoảng 6 giờ lại nhận được tin nhắn từ Dư Hướng Dương "Đội trưởng, tui gần đến rồi nè!"



Lưu Xuyên trả lời "Tôi đang đứng ở cổng nam chờ nè, mặc áo thun chữ T ngắn tay màu trắng, quần jean màu xanh, cứ nhìn trong đám đông thấy ai vừa cao vừa đẹp trai, chính là đội trưởng "



Dư Hướng Dương "..."



Đó giờ cũng biết đội trưởng nhà mình mất nết, nhưng người này mở miệng ra là khoe khoang tự kỷ, thực sự không biết xấu hổ là gì hết trơn!



Nhóc Dư khệ nệ xách theo hành lý đi ra, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, quả nhiên thấy trong đám đông có một nam nhân vóc dáng cao lớn rất nổi bật, người nọ chiều cao ít nhất cũng trên một mét tám lăm, mặc áo thun chữ T màu trắng và quần jean đơn giản, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, bộ dạng rất đẹp trai. Bên cạnh có một nam sinh thấp hơn cỡ khoảng nửa cái đầu, đeo mắt kính gọng đen, tạo cho người nhìn cảm giác nhã nhặn lịch sự, trên mặt gần như không có biểu tình, im lặng đứng ở bên cạnh nam nhân, trái ngược hoàn toàn so với đám đông ồn ào náo nhiệt xung quanh.



Dư Hướng Dương lấy di động ra gọi thử, liền thấy di động của nam nhân bên kia vang lên, Dư Hướng Dương xác định đúng người liền lập tức chạy qua hô to "Đội trưởng, tui đến rồi nè!"



Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn thiếu niên nho nhỏ đứng trước mặt mình "Tiểu Dư? Cậu nhìn còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi nữa, thật sự 17 tuổi rồi hả?"
Thân là đội trưởng lại mặc kệ mọi thứ, chuẩn bị lên giường nằm ngủ, đội viên Ngô Trạch Văn ngược lại thật lòng thật dạ quan tâm hỏi han mấy chuyện lặt vặt thay cho đội trưởng, quả thật giống hệt tổng quản tài vụ tri kỷ trong game...



Lưu Xuyên nghĩ như vậy nhịn không được khẽ cười, nói "Khoan bàn về vấn đề trụ sở đã, về sau tài vụ chiến đội tôi giao cho cậu quản lý ha, được không?"



Ngô Trạch Văn có hơi kinh ngạc, theo thói quen đưa tay đẩy mắt kính rồi mới đánh chữ trả lời "Giao cho tôi quản?"



Lưu Xuyên "Đúng vậy, hiện tại trong tay tôi có một khoản tiền gửi ngân hàng, tạm thời làm vốn khởi động cho chiến đội, về sau toàn bộ phí chi tiêu của đội đều rút từ nơi này ra. Nhưng tôi không có kinh nghiệm trong việc quản lý tiền bạc, lúc trước ở Hoa Hạ có Lê Huy quản lý mấy cái này nên tôi không rõ chi tiêu mỗi quý của chiến đội tính như thế nào... Đúng lúc cậu có hứng thú đối với tài vụ, hơn nữa cũng có kinh nghiệm quản lý chuyện tiền nong hơn tôi, giao cho cậu quản cậu cảm thấy thế nào?"



Ngô Trạch Văn do dự một lát "Nhiều lắm không? Tôi sợ mình quản lý không tốt."



Lưu Xuyên nói "Tạm thời có khoản sáu triệu, về sau kéo được tài trợ có lẽ sẽ càng nhiều hơn."



Ngô Trạch Văn "..."



Ngô Trạch Văn lúc ấy đang nằm trên giường cầm di động nhắn tin, đọc được con số này suýt chút nữa trượt tay làm rớt di động xuống đất.



Những sáu triệu... Từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy...



Lưu Xuyên lại hỏi "Thế nào?"



Ngô Trạch Văn "Anh yên tâm giao số tiền lớn như vậy cho tôi quản?"



Lưu Xuyên cười nói "Có cái gì đâu mà yên với không yên, để hôm nào có thời gian đi làm thêm một cái thẻ nữa, chúng ta hai người ai cũng biết mật mã, tiền thì giao cho cậu quản. Cậu chỉ cần đưa cho tôi xem tổng kết số liệu chi tiêu cụ thể là được, chẳng lẽ tôi còn sợ cậu tham ô công khoản sao? Hay là ôm tiền bỏ trốn?"



Lưu Xuyên nhắn xong tin này, không bao lâu lại thêm một cái nữa "Nếu như cậu thật sự ôm tiền bỏ trốn, tôi sẽ đi nhảy sông tự tử cho coi: ("



Ngô Trạch Văn "...."



Mấy triệu nhân dân tệ... thực sự không phải con số nhỏ chút nào, vậy mà Lưu Xuyên lại thoải mái đưa thẻ cùng mật mã cho cậu, rõ ràng là do anh rất tin tưởng cậu...



Tuy người kia lúc nào cũng tỏ ra cợt nhã không đứng đắn, nhưng tín nhiệm của anh khiến cậu thực sự cảm động vô cùng, Ngô Trạch Văn im lặng một lát, mới thật lòng trả lời tin nhắn "Nếu như anh tin tưởng tôi, vậy tôi sẽ cố gắng giúp anh quản lý tài vụ."



Chơi game thì cậu vẫn còn là một tân nhân thiếu kinh nghiệm, cho nên không có cách giúp đỡ Lưu Xuyên những chuyện có liên quan đến game. Lưu Xuyên muốn mang theo cả đội cùng nhau thi đấu, phải quan tâm lo lắng rất nhiều phương diện khác nhau, hiện tại có cơ hội giúp Lưu Xuyên chia sẻ một ít áp lực, Ngô Trạch Văn thực sự rất vui vẻ, rất cao hứng... Hóa ra có thể vì người mình thích làm một chút chuyện lại khiến bản thân vui sướng như vậy, đây là lần đầu tiên cậu có tâm trạng này...



Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn trả lời, khóe môi cũng bất giác khẽ cong lên "Tổng quản đại nhân, ngày mai tiểu nhân sẽ giao thẻ lại cho ngài! Về sau thống nhất đi, chi tiêu của chiến đội sẽ từ cậu xuất ra, sổ sách ghi chép cũng do cậu phụ trách ha."



Ngô Trạch Văn trả lời "Ừm, tôi biết rồi."



Dựa theo tính cách nghiêm túc thành thật của Ngô Trạch Văn, chắc chắn mỗi một khoản tiền đều sẽ được cậu tỉ mỉ liệt kê ra, lại thêm Trạch Văn từ bé đã quen cần cù tiết kiệm, hiếm khi bỏ tiền ra tiêu xài phung phí, cho nên giao việc quản lý tài vụ chiến đội cho Trạch Văn, Lưu Xuyên cảm thấy còn đáng tin hơn là tự mình làm.



Có được một "chuyên gia quản lý" như Ngô Trạch Văn ở bên cạnh giúp đỡ, Lưu Xuyên cảm thấy bản thân quả thực may mắn vô cùng...



——Chiến đội của chúng ta, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.