Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4167 : Giải đấu t.g.a mùa đông (2)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Tuyết lúc cũng đã ngừng rơi, nhưng mặt trời vẫn không chịu ló dạng, nhiệt độ trong không khí dường như thấp hơn lúc tuyết rơi, bốn người đi dạo một lát liền cảm thấy chán, xung quanh nhiều người không nói đi, ngay cả cung điện cổ kính vân vân, đến gần ngắm cảm giác cũng không rung động như lúc nhìn từ đằng xa xa.



Rời khỏi Cố Cung, Ngô Trạch Văn lạnh tới nỗi hắt xì một cái rõ to, Lưu Xuyên nhìn sang, phát hiện nam sinh bởi vì lạnh mà lỗ tai trở nên ửng đỏ, làn da của cậu vốn đã trắng nên lỗ tai đỏ lên càng nổi bật hơn. Lưu Xuyên dừng bước, đưa tay kéo khăn quàng cổ của mình ra choàng cho Ngô Trạch Văn "Nè, cậu choàng đi, coi chừng lạnh quá nứt da đó."



Ngô Trạch Văn "..."



Ban sáng bởi vì hấp tấp rời khỏi nhà nên quên bén chuyện mang theo khăn quàng cổ, nãy giờ đi lại ngoài trời, hai lỗ tai lạnh tới mức muốn mất đi tri giác. Lưu Xuyên lại bỗng nhiên chủ động đưa khăn quàng cho mình đeo khiến Trạch Văn có chút kinh ngạc, cậu dừng lại nhìn Lưu Xuyên, nam nhân mỉm cười giúp cậu quấn kín khăn quàng, sẵn tay phủi phủi tuyết vụn dính trên vai áo, nhẹ giọng nói "Thấy cậu sợ lạnh tới vậy, nhường cho cậu đó."



Trên khăn quàng còn vẫn còn vương lại một chút nhiệt độ trên cơ thể Lưu Xuyên, hai lỗ tai bị khăn quàng bao bọc lại, dần dần cảm giác được độ ấm quen thuộc... Ấm áp dần dần thẩm thấu vào làn da, vào mạch máu, sau đó chảy xuôi truyền đi khắp toàn thân, Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt mỉm cười của Lưu Xuyên, đáy lòng bỗng nhiên ngập tràn ấm áp.



Thích người nam nhân này thật sự không hề sai lầm chút nào... Bình thường lúc nào cũng ra vẻ vô tâm bất cần, nhưng đến thời khắc quan trọng luôn khiến người ta cảm thấy tin cậy, lại còn rất biết chăm sóc người khác nữa...



Ánh mắt sáng ngời trong suốt của Ngô Trạch Văn chăm chú nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên bị cậu nhìn như vậy đột nhiên có chút chột dạ, sờ sờ mũi nói "Khụ, chúng ta đi thôi."



Ngô Trạch Văn cả người vui sướng bước theo sau anh.



Lưu Xuyên lái xe chở cả ba người đến hội trường diễn ra nghi thức khai mạc của giải T.G.A.



Đây là sân thi đấu lớn nhất Bắc Kinh, có sức chứa hơn một trăm ngàn khán giả.



Giải lớn T.G.A mùa đông là giải đấu có tính chất tổng hợp, số người tham dự rất đông. Giải đấu này đã diễn ra rất nhiều năm, phía ban tổ chức cũng có kinh nghiệm phong phú, cho nên hiện trường thi đấu rất là trật tự đâu ra đấy. Nơi này tụ hội vô số cao thủ khắp các lĩnh vực eSports, có cả những game thi đấu tranh tài tầm vóc quốc tế như Starcraft, WOW, LOL vân vân, cũng có những game RPG lớn như Võ Lâm, Thần Tích—— Một sự kiện thi đấu tính chất tổng hợp, cho nên cảnh tượng rất là đồ sộ, cảm giác như bát phương cao thủ đều tề tụ một chỗ.



Lưu Xuyên cùng Tần Dạ đều là đại thần đứng đầu của giới Võ Lâm, bởi vì sợ giữa đường đụng phải phóng viên bị cản lại phỏng vấn, cho nên Từ Hiểu Kỳ dẫn đường bọn họ đi theo lối riêng dành cho nhân viên tổ chức tiến vào hội trường. Có phóng viên người quen có khác, muốn né phóng viên cũng dễ dàng hơn.



Bốn người cùng nhau đến hàng ghế VIP ngồi xuống, lối đi bên cạnh đột nhiên có một nam nhân làn da ngăm đen bước đến, tầm mắt sắc bén của người nọ dừng lại một lát trên người Lưu Xuyên, giống như có chút kinh ngạc. Lưu Xuyên đang nói chuyện với Lý Tưởng cho nên không phát giác, nhưng Ngô Trạch Văn lại mẫn cảm nhận thấy, đưa tay đẩy nhẹ tay Lưu Xuyên hỏi "Có người nhìn anh kìa, phải người quen không?"



Lưu Xuyên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đen thâm thúy của người nọ đang đối diện mình.




Lý Tưởng nghĩ không ra, rốt cuộc là từ lúc nào cảm giác của mình đối với Tần Dạ bắt đầu thay đổi... Cậu chỉ biết một điều, mỗi khi nhìn thấy Tần Dạ cô đơn một mình, ngực của cậu sẽ cảm thấy đau. Nghe tin Trường An bị giải tán, cậu thực chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Tần Dạ... Đoạn thời gian Tần Dạ mất đi liên lạc, cả ngày cậu cảm giác buồn bã ỉu xìu giống như là tam hồn bị rút đi mất lục phách. Nhưng đến lúc nhận được cú điện thoại từ Singapore, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tần Dạ bên tai, cảm giác giống như đang trong đêm tối đột nhiên thấy ánh đèn sáng lên, khiến cho toàn thân sung mãn tràn đầy tinh lực.



Nếu chỉ đơn thuần là fan yêu thích thần tượng, bằng vào tuổi tác cùng kinh nghiệm trải sự đời của Lý Tưởng, tuyệt đối không thể điên cuồng đến mức này.



Lưu Xuyên có một câu rất đúng —— Lý Tưởng muốn mạnh hơn, muốn trở nên càng tiếng bộ hơn! Chính là bởi vì cậu ta hi vọng có một ngày mình có đủ tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ, như vậy Tần Dạ sẽ không phải cô độc nữa, mà bản thân mình cũng đủ thực lực để cho Tần Dạ một chỗ dựa vào, để bảo vệ Tần Dạ, không để Tần Dạ phải một mình gánh hết mọi thứ nữa...



Bởi vì tâm trạng "Bức thiết muốn mình mạnh mẽ hơn nữa vì một ai đó" luôn luôn thôi thúc Lý Tưởng, cho nên ngay cả Lưu Xuyên cũng khen ngợi đệ tử mình dạo này thật sự là tiến bộ thần tốc.



Nhưng nếu muốn truy ra nguồn gốc, có lẽ vẫn là hai chữ kia— Tần Dạ.



Trong cảm nhận của Lý Tưởng, Tần Dạ là tuyển thủ ưu tú nhất, lúc nào cũng kiên cường, lúc nào cũng chói mắt, khiến cho tầm mắt của Lý Tưởng không tự chủ được đuổi theo tìm kiếm... Để rồi dần dần, ánh mắt của cậu cũng giống như dán chặt vào người nọ, muốn dời cũng không cách nào dời đi được.



Lý Tưởng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Tần Dạ biến mất trong đám người, từ dưới đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng.



Nếu Tần Dạ phát hiện cái tên Lý Tưởng kia thích mình, có khi nào Tần Dạ sẽ cảm thấy chán ghét hay không?



Nhất định là có nhỉ?



Nghĩ đến đây, Lý Tưởng cảm giác uể oải vô cùng, nhịn không được ủ rũ cúi đầu.



Đám người đi lại xung quanh có vài người nhịn không được tò mò nhìn cậu, cũng có người lén lút nghị luận: Nam sinh này bị gì vậy ta? Bộ dạng cao ráo đẹp trai vậy mà lại buồn bã cúi đầu, giống như bị đá vậy... Chả nhẽ mới nãy vừa tiễn bạn gái lần cuối, nên giờ buồn vì thất tình?



Lý Tưởng đứng tại chỗ một lát, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.



Dù thế nào đi nữa thì ý tưởng muốn bảo vệ Tần Dạ của cậu vẫn chân thành như lúc ban đầu, cho dù có bị Tần Dạ chán ghét cũng thế, cậu nhất định sẽ cố gắng để có thể đứng ở bên cạnh Tần Dạ.