Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4177 : Tết âm lịch (6)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Ban đầu Lý Tưởng tính là đi tìm Tần Dạ ngay mùng một kìa, nhưng cậu không ngờ một điều là năm nay gia đình mình tụ họp vừa vặn đúng ngay dịp mùng một đầu năm, nào cô dì chú bác cùng gia đình thân quyến lũ lượt kéo đến nhà chúc tết, căn bản không đi đâu được, thế cho nên Lý Tưởng mới phải đổi vé sang chuyến bay sáng mùng hai, lúc đến Tây An thì vừa lúc chín giờ.



Tối qua Lý Tưởng có nhắn tin báo cho Tần Dạ biết, bảo là trong hôm nay sẽ đến Tây An, lúc ấy Tần Dạ cứ ngỡ là cỡ tầm trưa hay tầm chiều gì đó Lý Tưởng mới tới, cho nên buổi sáng vẫn yên tâm vùi trong ổ chăn nằm nướng... Cho đến khi điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Dạ mới mơ mơ màng màng với tay bấm nghe, sẵn "A-nhô" một tiếng, liền nghe bên tai vang lên giọng nói sang sảng vui tươi của người nào đó "Tần Dạ hả, Lý Tưởng nè, tui đến trước cổng khu nhà anh rồi!"



"..." Tần Dạ lập tức tỉnh hẳn, xoay người ngồi dậy, cau mày nói "Sớm quá vậy?"



Lý Tưởng cười hì hì nói "Tại muốn gặp anh sớm một chút, cho nên mới đổi qua chuyến bay sớm nhất ngày hôm nay."



Tần Dạ trầm mặc một lát, mói nói "Để tôi xuống dẫn cậu lên."



Nói xong liền cúp máy đi vào WC rửa mặt đánh răng, với tay tháo xuống một cái áo len cùng áo khoác ngoài mặc vào, xỏ giày mềm liền mở cửa bước ra.



Lúc ra cửa mới phát hiện ngoài trời đang có tuyết rơi, vô số bông tuyết từ trên cao bay tán loạn trong không trung, thi thoảng cuốn một cơn gió lạnh rét xương khiến Tần Dạ rùng mình hắt hơi một cái, vội vàng níu chặt áo khoác bước nhanh về phía cổng khu.



Khu nhà này bảo vệ khá nghiêm khắc, ra vào nhất định phải quét thẻ, nếu có khách đến thăm, cũng phải chờ chủ nhà ra rước vào.



Ba mẹ của Tần Dạ cũng không ở lại chỗ này, ngôi nhà này là do anh tự mình mua hai năm về trước, đêm giao thừa 30 hai ông bà ăn xong bữa cơm tất niên với anh liền quyết định bay qua Sing thăm chị hai Tần Sương, Tần Dạ mới từ Sing về cách đây mấy hôm nên cũng lười bay qua bay lại, liền quyết định ở lại nhà một mình, chán thì chơi game xem phim, mệt thỉ ngủ, cũng hiếm khi mới có dịp thanh nhàn như vậy.



Nào ngờ, mới mùng hai đã bị Lý Tưởng mò tới trước cửa.



Mắt thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, Tần Dạ lập tức bước nhanh hơn



Tối qua trời đổ tuyết cả đêm, khiến cả thành phố như biến thành thế giới băng tuyết, đâu đâu nhìn cũng là một màu trắng xóa, trên đường đi tuyết đọng thành lớp dày, Tần Dạ đạp trên tuyết xốp bước nhanh về phía cổng khu, tuyết bay lả tả khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ, Tần Dạ dừng lại ở gần cổng khu đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc liền bắt gặp ở cách đó không xa có một bóng người quen thuộc...



Tuy rằng cách một ngã đường, xung quanh là đám người rộn ràng nhốn nháo, nhưng Tần Dạ chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra đối phương.



Nam sinh mặc áo khoác dài màu đen, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng màu cafe, giống như là đã đứng ở đó rất lâu, trên vai lấm tấm vệt tuyết đọng, tay phải xách theo một túi hành lý khá to, vừa nhìn thấy anh, gương mặt liền nở rộ nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, cả người tràn đầy sức sống cất bước chạy vội về phía anh, sau đó dừng lại trước mặt Tần Dạ mỉm cười, nói "Tần Dạ, tui đến thăm anh nè."



Tần Dạ "..."



Tựa như là tuyết mùa đông trong phút chốc tan chảy, đáy lòng của Tần Dạ cũng bất giác trở nên ấm áp đến lạ lùng...



Nụ cười của Lý Tưởng vẫn là sáng ngời rạng rỡ hệt như thế, lại thêm hôm nay mặc áo khoác dài màu đen cùng quần bó ống khiến cậu chàng như càng thêm cao to rắn chắc, mái tóc dính đầy tuyết vụn, lại cứ nhìn mình cười đến ngây ngô, khiến Tần Dạ cảm thấy mềm lòng, giọng nói tràn đầy trách cứ "Tuyết rơi như vậy đứng chờ làm gì, không kiếm chỗ nào khuất mà trú?"



Lý Tưởng tùy tiện đưa tay phủi tuyết trên đầu cùng với trên vai mình, nói "Không sao hết, nhỏ lớn giờ tui không có sợ lạnh... Có anh ấy, sao lại ăn mặc mỏng như vậy?"



Thấy Tần Dạ chỉ mặc có mỗi cái áo len mỏng cùng áo khoác ngoài đơn giản, Lý Tưởng vội tháo khăn choàng trên cổ mình xuống, sau đó giúp Tần Dạ quấn quanh cổ.



Nơi cổ cùng gò má bị gió lạnh thổi đến đông cứng đột ngột được bao phủ bởi độ ấm trên người Lý Tưởng, Tần Dạ nhịn không được cong cong khóe môi, nói "Chúng ta đi thôi."


Lý Tưởng đưa tay đặt trên vai Tần Dạ, hơi hơi ghì xuống, ngữ khí lại trở nên vô cùng ôn hòa "Tần Dạ, đừng buông xuôi mọi thứ như vậy... Anh chỉ cần nhấc chân bước về phía trước một bước, một bước thôi là đủ rồi, mọi thứ còn lại cứ giao hết cho tôi, có được không?"



Tần Dạ "..."



Lý Tưởng nói tiếp "Cả chiến đội đều là người quen với anh, bọn họ ai cũng đều xem anh là bạn, ngày mai mọi người sẽ tập trung lại với nhau, bọn họ đều chờ anh sẽ đến, nếu như anh không đến, bọn họ sẽ rất thất vọng."



Tần Dạ "..."



Nhớ tới đám người kia từng ở trong game quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng Tần Dạ có chút băn khoăn, anh phát giác mình bị Lý Tưởng nói một lát thôi mà tâm tình lại dao động, trái tim vốn dĩ đã kiên định quyết tâm dưới những lời khuyên nhủ chân thành của Lý Tưởng, giống như lớp băng cứng rắn bắt đầu xuất hiện một khe nứt...



Khe nứt nho nhỏ càng lúc càng lớn dần, mặt băng vốn dĩ lành lặn ban đầu dần dần trở nên tràn đầy vết rạn, mắt thấy liền sắp sửa sụp đổ...



Lý Tưởng lại nói "Cho dù tạm thời anh không muốn gia nhập cũng không sao cả, trước theo tui đi Trường Sa nhìn một cái đi, dù sao nghỉ đông ở nhà cũng buồn tẻ. Qua bên kia một chuyến coi như là tham quan nơi ở của cả đội, xem cả đám huấn luyện, sẵn dịp suy nghĩ kỹ một chút, sau đó mới làm ra quyết định cuối cùng... Có được không?"



Nhìn biểu tình chân thành của Lý Tưởng, bên tai tràn ngập giọng nói ôn hòa của nam sinh, khiến Tần Dạ thực sự không cách nào nói ra chữ "Không"...



Anh thật sự không muốn nhẫn tâm đả kích nam sinh lặn lội đường xa mà đến này, nhìn vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương, đáy lòng bất giác như mềm nhũn ra, anh không tự chủ được khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói "...Cũng được."



Lý Tưởng còn tưởng là mình nghe nhầm, giật mình một cái, phát hiện Tần Dạ là thực sự đồng ý, cả người hưng phấn nhảy dựng lên "Tốt quá rồi! Tui đặt sẵn vé hồi trình ngày mai, sáng mai chúng ta cùng nhau trở lại Trường Sa! Đám kia biết bảo đảm là cao hứng chết luôn cho coi...!"



Nhìn vẻ mặt vui sướng của Lý Tưởng, Tần Dạ cũng kềm không được cong lên khóe miệng.



—— Sự xuất hiện của mình, thật sự sẽ khiến bọn họ cảm thấy cao hứng sao?



Tần Dạ không chắc lắm.



Anh chỉ biết một điều, trong đáy lòng anh đột nhiên dâng lên một chút mong chờ, anh muốn đi xem thử chiến đội của Lưu Xuyên ra sao, cũng muốn gặp mặt đạo trưởng, nhóc Cá, Trạch Văn, Từ Sách... bộ dáng ngoài đời thực của họ rốt cuộc là như thế nào...



Đúng rồi, chỉ là muốn đi xem thử mà thôi... Dù sao anh cũng đã đăng kí rời Liên Minh, phải nghỉ suốt cả một mùa giải đó thôi, khi nào hết hạn rồi mới quyết định cũng chưa muộn...



Tần Dạ trong lòng làm ra quyết định, nói "Vậy tôi về phòng thu dọn ít hành lý trước."



Lý Tưởng vội nói "Ừ đi đi!"



Nhìn Tần Dạ đứng dậy xoay lưng đi thu dọn hành lý, Lý Tưởng cảm thấy cả người mình vui vẻ đến không biết hình dung bằng cách nào.



Tuy ngoài mặt Tần Dạ chỉ nói là đi xem thử, nhưng Lý Tưởng biết, Tần Dạ chấp nhận bước ra một bước nhỏ này đã là chuyện đáng mừng lắm rồi. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng cậu tin tưởng, chỉ cần Tần Dạ bước vào chiến đội Long Ngâm, rồi sẽ có một ngày, Tần Dạ bị sự chân thành của bọn họ làm cho cảm động!



Lý Tưởng âm thầm tự nhủ trong đáy lòng mình: Tần Dạ, anh chỉ cần bước về phía trước là được rồi, mọi thứ còn lại cứ giao hết cho tôi. Từ nay về sau tôi sẽ đứng ở bên cạnh anh, đi cùng anh, bảo vệ anh...