Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4178 : Cửu long tề tựu (thượng)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Đầu năm mùng ba, đại đa số mọi người vào lúc này đều đang ở nhà cùng gia đình người thân xem các loại tiết mục giải trí trên tv, một số thì vội vàng đi đây đi đó chúc tết họ hàng, thăm bè thăm bạn, nhưng đối với các thành viên của chiến đội Long Ngâm mà nói, đây là một ngày vô cùng quan trọng—— chính là ngày mà bọn họ lần đầu tiên tập họp lại với nhau!



Làm đội trưởng, Lưu Xuyên mới tờ mờ sáng đã vội vàng thức dậy thu dọn hành lý, cũng sẵn tiện gọi em gái Hiểu Mông của mình dậy.



Tối qua Lưu Xuyên suy xét thật lâu, rốt cuộc quyết định dắt theo Lưu Hiểu Mông đến Trường Sa cùng mình. Trong đội chỉ có mỗi Lâm Đồng là nữ tính, mang Hiểu Mông đến chơi vài hôm, cũng sẵn làm bạn với Lâm Đồng luôn. Hơn nữa Dương Thu Ninh cả năm lúc nào cũng bận rộn công việc, hiếm lắm mới có mấy ngày rảnh rỗi nghỉ ngơi ở nhà, Lưu Xuyên cũng hi vọng nhân dịp này ba mẹ mình có thể ra ngoài du lịch giải sầu, cũng sẵn hưởng thụ thế giới riêng của hai người...



Lưu Xuyên nói ý tưởng này cho ba mình nghe thử, lập tức nhận được sự đồng ý nhiệt liệt của Lưu Bác Viễn, ba con hai người cũng âm thầm bắt tay ký kết hiệp ước. Thế cho nên sáng sớm mùng ba cả hai người cùng nhau rời khỏi nhà cậu út, một đường đi thẳng đến sân bay, đáp chuyến Trường Sa sáng sớm, còn hai vợ chồng Lưu Bác Viễn thì cùng nhau trở về Bắc Kinh. Hai đứa con không ở bên cạnh, vợ chồng bọn họ cũng không cần phải băn khoăn cái gì, làm ngay một chuyến du lịch nước ngoài.



Lưu Xuyên đặt vé chuyến bay sớm nhất của ngày hôm đó, từ Thượng Hải bay đến Trường Sa, lúc rời khỏi sân bay vẫn còn chưa đến chín giờ.



Lưu Xuyên nhớ rõ chuyến bay của Trạch Văn thời gian hạ cánh là chín giờ ba mươi, thế nên kéo theo Lưu Hiểu Mông đi ra đại sảnh ngồi xuống, tính chờ Ngô Trạch Văn đến rồi cả ba người cùng đi cho tiện.



Ngô Trạch Văn xuống máy bay liền mở di động của mình ra, lập tức thấy xuất hiện hai cái tin nhắn chưa đọc, một cái là mẹ cậu Phùng Đan gửi "Khi nào con đến chiến đội, chờ mọi người tề tụ đầy đủ nhớ chụp một tấm toàn đội gửi cho mẹ xem nhé", cái còn lại là đến từ Lưu Xuyên "Xuống máy bay gọi cho tôi:)"



Ngô Trạch Văn trước nhắn tin trả lời cho mẹ mình, sau đó mới bấm gọi cho Lưu Xuyên, điện thoại gần như là lập tức được đón nghe, bên tai cũng truyền đến âm thanh quen thuộc của Lưu Xuyên "Trạch Văn, cậu tới rồi hả?"



Ngô Trạch Văn nói "Ừ, mới vừa xuống máy bay."



Lưu Xuyên cười nói "Cậu cứ đi thẳng về phía trước, góc rẽ có một tiệm ăn... À mà thôi, tôi thấy cậu rồi."



Nói xong liền cúp điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi cửa bước về phía Ngô Trạch Văn.



Ngô Trạch Văn cất di động vào, vừa ngẩng đầu liền sa vào đôi mắt sâu lăng quen thuộc của người nọ, trong đôi mắt ấy đang ngập tràn ý cười, mà chủ nhân của nó thì đang tiến dần về phía cậu... Dáng người cao lớn, diện mạo anh tuấn, chỉ là dáng vẻ bước đi thôi đã thu hút vô số tầm mắt của người qua đường. Nhưng mà, ngay giờ phút này trong mắt Lưu Xuyên chỉ còn lại mỗi Ngô Trạch Văn, cậu nam sinh đứng ở trong đám đông, vẻ mặt đạm mạc vô cảm nhưng ánh mắt lại đen nhánh sáng ngời...



Hai người đứng đối diện, cách nhau một đám đông, lại tựa như người bên cạnh hết thảy đều hóa thành không khí trong suốt.



Khoảng cách giữa bọn họ rất ngắn, nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm giác như thời gian bỗng chốc trở nên im lặng, mỗi một lần người nọ nhấc chân bước đi về phía mình, giống như bị phóng đại vô số lần thành động tác quay chậm, khắc thật sâu thật sâu vào trong trí óc của cậu.



Lưu Xuyên rất nhanh liền bước đến trước mặt Ngô Trạch Văn, nói "Đúng chín rưỡi ha, máy bay rất đúng giờ."



Ngô Trạch Văn gật đầu "Anh đến sớm vậy?"



Lưu Xuyên mỉm cười nói "Đội trưởng thôi, không lẽ chờ tới cuối cùng mới đến sao?



Nõi xong liền với tay giúp Ngô Trạch Văn xách hành lý, xoay người bước đi trước, đồng thời lên tiếng hỏi han "Cậu ăn sáng chưa?"



Ngô Trạch Văn nói "Có ăn ở nhà rồi."



Lưu Xuyên nói "Vậy chúng ta gọi xe đi thẳng qua bên kia đi, hôm nay nhiều người đến lắm, Thiếu Khuynh cũng không đón từng người được, nên tôi có dặn mọi người là tự mình đi đến trụ sở tập trung."



Ngô Trạch Văn gật đầu, đưa mắt nhìn thấy đằng xa xa có một nữ sinh đang cười toe nhìn mình, liền hỏi "Sao Hiểu Mông cũng tới nữa?"




Hai người vào phòng khách, Lâm Đồng nhìn thoáng một cái, bước đến đứng cạnh người quen duy nhất là Ngô Trạch Văn, hạ giọng hỏi "Trạch Văn, mọi người đến đầy đủ chưa?"



Ngô Trạch Văn nói "Còn Lý Tưởng chưa tới."



Nhắc tới Lý Tưởng, Giang Thiếu Khuynh liền nghi hoặc hỏi "Lý Tưởng vốn là người Trường Sa nhỉ, bình thường thấy cậu ấy gì cũng tích cực nhất, hôm nay chẳng lẽ là trong nhà có việc gì sao? Trễ thế này vẫn chưa thấy cậu ấy nữa?"



Lưu Xuyên nói "Hiện tại tên kia đâu có ở Trường Sa, đang ở tận Tây An ấy chứ."



Nghe Lưu Xuyên nói vậy, ai nấy đều kinh ngạc.



Đang nói thì ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông, Dư Hướng Dương đứng gần cửa nhất, tự động chạy ra mở cửa, vừa thấy người ngoài cửa là ai liền giật mình há hốc mồm.



Đứng phía trước là một nam nhân, hai tay cắm túi quần, biểu tình trên mặt cực kỳ lãnh đạm, đứng bên cạnh là Lý Tưởng, trái phải mỗi tay đều xách theo một cái túi hành lý, vẻ mặt cười đến hớn cả hở, nhìn cảnh này không khác gì một vị vương tử điện hạ cao quý cùng gã hộ vệ trung thành tháp tùng theo sau...



Thấy rõ nam nhân là ai, không chỉ Dư Hướng Dương kinh ngạc đến rớt cả cằm, mà toàn bộ người trong phòng cũng đồng loạt bắn ánh mắt ngạc nhiên về phía ngoài cửa.



Chỉ có Lưu Xuyên là người duy nhất sớm dự đoán được chuyện này, khẽ mỉm cười bước về phía trước, vươn rộng hai tay bày ra động tác muốn ôm đón chào người nọ, miệng nói "Tần Dạ, hoan nghênh cậu!"



"..." Tần Dạ lạnh lùng đưa tay đẩy người nào đó qua một bên, không thèm nhìn vẻ mặt của người nào đó, tự mình đi vào phòng, hơi ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Lam Vị Nhiên. Cả hai người đều chỉ nhìn một cái liền nhận ra nhau, dù sao đều là tuyển thủ đồng kỳ ngay từ mùa giải thi đấu đầu tiên, mỗi người thuộc về một chiến đội, nhưng trên sàn đấu cũng đã từng nhiều lần giao thủ.



Tần Dạ bước lên phía trước, choàng tay ôm lấy Liên Vị Nhiên một cái, nói "Tứ Lam, lâu rồi không gặp."



Lam Vị Nhiên cũng nhẹ cong khóe môi, nói "Không ngờ cả cậu cũng tới, cũng bị tên Lưu mất nết này dụ dỗ kéo vào hố à?"



Tần Dạ nói "Không phải, chỉ là rảnh rỗi không có gì làm đến xem chơi thôi."



Tính ôm Tứ Lam, bị Tứ Lam né ra, định ôm Tần Dạ, bị Tần Dạ phớt lờ, Lưu Xuyên đã có chút buồn bực trong lòng rồi, lúc này lại thấy hai cái tên né mình "ôm nhau" một cách thân thiện trìu mến như vậy, liền nhịn không được nói "Cả hai người làm gì mà ghét bỏ tôi tới như vậy?"



Hai người đồng thời liếc nhìn người nào đó một cái, biểu tình y hệt nhau, đều như muốn nói "Cũng tự biết mình biết ta quá nhỉ".



Lưu Xuyên bật cười, lắc tay nói "Thôi thôi, tôi biết hai người đều gato với tôi, ai chịu thôi, tại đó giờ tôi đoạt nhiều giải thưởng quá mà, tha thứ cho hai người đó."



Lam Vị Nhiên "..."



Tần Dạ "..."



Cả hai người lúc này thực sự rất muốn chung tay tiêu diệt con ruồi này.



Lưu Xuyên xoay người đóng cửa phòng, thu hồi lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc nói "Ok, cuối cùng cũng đến đông đủ, chúng ta mở cuộc họp trước đi."