Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5222 : Điều chỉnh đội hình

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Tuy Lưu Xuyên thực sự không ngờ Từ Sách sẽ rời đội, nhưng hai người Từ – Giang lại đều nói trong nhà Từ Sách có chuyện, Lưu Xuyên cũng nhận thấy được cảm xúc của Từ Sách rất không ổn định, cho hắn tạm thời rời đội để bình tĩnh lại một chút cũng không vấn đề gì.



Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên cùng tới phòng Giang Thiếu Khuynh vốn cũng chỉ để nói rõ hơn về chuyện điều chỉnh đội hình.



Đợi sau khi Từ Sách đi ra, Lưu Xuyên mới mỉm cười nói: “Thiếu Khuynh, chắc Tứ Lam cũng nói với cậu rồi. Mấy trận tiếp theo sẽ để cho cậu ta đánh phụ trợ. Tạm thời đổi người chỉ là vì những trận tới đây chúng ta không thể phạm bất cứ sai lầm nào. Gì thì gì kinh nghiệm của Tứ Lam vẫn phong phú lại ổn định hơn cậu, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào để sau giải này có thể lên chuyên nghiệp. Tiến vào liên minh chuyên nghiệp sẽ gặp những đội mạnh hơn Thương Lan rất nhiều, khi đó Tứ Lam cũng có nhiệm vụ riêng, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người đánh phụ trợ thích hợp nhất. Tôi tới tìm cậu cũng là muốn trực tiếp giải thích rõ ràng, hy vọng cậu không để bụng. Chúng ta là một đoàn đội, đồng tâm hiệp lực chiến thắng mới là việc quan trọng nhất trước mắt.”



Đội trưởng tự mình đến giải thích, Giang Thiếu Khuynh hiểu rõ gật đầu, nói: “Tôi hiểu, Xuyên đội, để đội phó đánh phụ trợ tôi cũng tiện thể học hỏi được thêm.”



Lam Vị Nhiên nói: “Thiếu Khuynh, thực ra tính cách của cậu rất thích hợp đánh vị trí phụ trợ. Trận đấu hôm nay về tổng thể cậu biểu hiện cũng không tệ lắm. Chỉ là số lần giao thủ của cậu và cao thủ Tiêu Dao kia không nhiều nên nhất thời sẽ bị hắn lung lạc. Mấy ngày này cậu không cần thi đấu, tiện thể đứng ở góc nhìn một khán giả thử xem, phân tích thế cục toàn diện. Đây cũng là cơ hội học tập khó có được của cậu, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”



Giang Thiếu Khuynh nói: “Được, đội phó, tôi sẽ tập trung xem!”



Lưu Xuyên cười cười nói: “Cứ thế đi, sáng mai đến phòng 709 họp, đêm nay cậu nghỉ sớm đi.”



Hai người đi ra tới cửa, Lưu Xuyên lại quay đầu nói: “À đúng rồi, Từ Sách không sao chứ? Cậu thân với cậu ta, cậu ta giận dỗi thì giúp tôi khuyên nhủ một chút.”



Giang Thiếu Khuynh xấu hổ gật đầu.



Cậu nói không nên lời rằng không phải Từ Sách giận dỗi, mà bởi vì thích cậu, vì không muốn tình cảm ảnh hưởng tới thi đấu nên mới tạm thời rời đội…



Sau khi trở lại trong phòng, Giang Thiếu Khuynh nhìn video bên trong máy tính mà tâm loạn như ma. Bóng dáng Từ Sách rời đi vừa rồi liên tục lặp lại trong đầu. Nhớ tới đôi mắt đỏ bừng, bộ dạng khổ sở của người con trai kia, Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy sốt ruột.



Tại sao sau khi cậu ấy đi lại luyến tiếc trong lòng như vậy? Chẳng lẽ mình cũng có tình cảm đặc biệt với cậu ấy hay sao?



Giang Thiếu Khuynh bị suy nghĩ này làm hoảng sợ, cảm thấy toàn thân mỏi mệt vô cùng.



***



Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên quay về phòng 709, đây là phòng mà Diệp Thần Hi nhờ quản lý giữ cho bọn họ, phòng có ba giường, diện tích cũng rất lớn. Mở cửa ra, Tần Dạ đang thoải mái nằm ở giữa giường xem phim, thấy hai người trở về liền mở miệng nói: “Nói xong rồi à?”




Sau khi kết thúc nụ hôn dài mà ôn nhu, Lưu Xuyên mới nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn, đặt cằm lên vai cậu thấp giọng nói: “Trạch Văn, có em ở bên tôi thật là tốt.”



Giọng nói của hắn có chút khàn khàn kỳ quái, tựa hồ mang theo sự mệt mỏi nói không nên lời.



Ngô Trạch Văn giật mình, lập tức đau lòng ôm lại hắn – trên thực tế, thi đấu thua, áp lực lớn nhất phải là đội trưởng Lưu Xuyên, tuy rằng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ dửng dưng không quan tâm, nhưng mang theo nhiều người mới quay lại liên minh như thế, con đường vô cùng gian nan vất vả, đâu có ai thay Lưu Xuyên gánh vác?



Tiểu Dư cuống quá hóa loạn, Thiếu Khuynh khuyết thiếu tự tin, Lý Tưởng trình độ không đủ, Từ Sách xúc động cực đoan…



Chỉ huy một đội ngũ như vậy, áp lực sao có thể không lớn?



Lưu Xuyên vẫn luôn mỉm cười trả lời phóng viên, bình tĩnh dạy bảo đội viên, nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng buông xuống, hắn cũng sẽ cảm thấy… thật mệt mỏi.



Rất nhiều người đặt kỳ vọng ở đội trưởng, nhưng Lưu Xuyên dù gì cũng chỉ là một con người, không phải thần tiên một chiêu giết được đối thủ. Áp lực của hắn cũng rất lớn, dù hắn không nói với bất cứ ai, Ngô Trạch Văn lại thấu hiểu rõ ràng.



Đối với người đàn ông mạnh mẽ này, Ngô Trạch Văn vừa bội phục cũng lại vừa đau lòng.



Ngô Trạch Văn vuốt tóc Lưu Xuyên nhẹ giọng nói: “Không chỉ là hiện tại, về sau tôi cũng vẫn sẽ ở bên anh.”



Lưu Xuyên cảm thấy ấm áp, hai tay bỗng dùng lực siết chặt, gắt gao ôm Ngô Trạch Văn vào lòng, luyến tiếc không muốn buông tay.



Thật tốt, Trạch Văn vẫn sẽ luôn kiên định ở bên hắn…



Cậu nguyện ý cùng hắn đi tới cuối con đường xưng bá vinh quang, cũng đồng lòng ở bên cùng hắn đối mặt với gió mưa khắc nghiệt.



Bọn họ có thể đồng cam, cũng có thể cộng khổ.



Có được người yêu như thế, còn mong gì hơn đây?