Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 23 :
Ngày đăng: 01:02 22/04/20
Kim giờ chỉ ba giờ chiều, sau khi Vinh Thành cho Mục Trường Sinh uống xong nước đường muối liền đi ra ngoài, trong phòng bệnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở hai người.
Ứng Thiên ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Mục Trường Sinh nằm đó, làn da hắn vốn tái nhợt đến có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới da, hiện tại hôn mê, màu da càng trắng bệch khiến người liếc mắt nhìn qua liền thấy đau lòng.
Thân thể của hắn che dưới tấm chăn trắng, tay phải đặt ở mép giường, Ứng Thiên đang muốn đem tay hắn nhét lại dưới chăn, mới vừa tiếp xúc thì sửng sốt, ánh mắt của y chuyên chú rơi vào trên tay phải hắn, đây là đôi tay vô cùng đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, đường vân rõ nét, mười ngón dài hơn một chút so với người bình thường, nhìn qua tiêm dài mà hữu lực, bụng ngón tay có vết chai mỏng, nhìn ra được bàn tay này thường tiếp xúc một loại nhạc cụ nào đó.
Bộ dạng hắn biểu diễn nhạc khí chắc chắn rất dễ nhìn, nhạc khúc tấu lên nhất định là êm tai nhất! Ứng Thiên nghĩ vậy, nhẹ nhàng cầm tay hắn, rất gầy rất gầy, có thể mò được xương cốt nhô ra.
Thật làm người ta đau lòng a! Ứng Thiên vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng đem tay phải của hắn nhét lại dưới chăn.
Thời gian chậm rãi qua thêm một canh giờ, Ứng Thiên ngồi tại chỗ bất động, lẳng lặng mà nhìn Mục Trường Sinh hai mắt nhắm nghiền mặt tái nhợt.
Nhìn đối phương không hề có một chút ý tứ muốn tỉnh lại, Ứng Thiên nhíu nhíu mày, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một tiểu đao.
Thân đao thêm vào chuôi đao cũng chỉ dài bằng bàn tay Ứng Thiên, ánh đao sáng như tuyết, chiếu ra rõ ràng hai hàng lông mày anh tuấn của y, chuôi đao đen kịt, nhìn kỹ lại hiện ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhợt nhạt.
Ứng Thiên nhìn đao trong tay, lại nhìn Mục Trường Sinh còn nằm ở đó, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, yên lặng đem tiểu đao thu về, “Thôi, vẫn chưa tới thời điểm.”
Y nói thầm, cũng bởi vậy không nhìn thấy tại một khắc y đem tiểu đao thu lại Mục Trường Sinh rung động mi mắt một chút.
Khi anh mới đem thuốc chuẩn bị tốt, bật bếp ga nấu, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, nhìn một chút tên trên màn hình, thật lâu sau Vinh Thành mới nhớ tới đây là tiểu minh tinh đại ca sau khi xác định Trường Phong trong thời gian ngắn không về được nên để cho mình mang.
“Alo, Phạm Vân Hân, có chuyện gì không… Được, tôi hiện tại đi qua.” Vinh Thành cúp điện thoại, thấy Ứng Thiên đứng ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, động tác thẳng thắn dứt khoát, gò má nhìn qua so với ngày thường còn anh tuấn hơn, hình tượng này tuyệt đối được nữ sinh yêu thích, chớ nói chi là y còn trù nghệ, làm món gì so với ở khách sạn 5 sao cũng không kém, nếu y nguyện ý xuất đạo, chỉ là dựa vào khuôn mặt này đã có thể hồng.
Nghĩ tới đây cái, đôi mắt Vinh Thành nhìn Ứng Thiên bắt đầu tỏa sáng, lúc này Ứng Thiên bỗng nhiên nghiêng đầu, nở nụ cười xán lạn với Vinh Thành, trong cặp mắt kia ấm ấm áp áp, như có hai tiểu thái dương.
Nhưng mà Vinh Thành nhìn thấy nụ cười này không những không cảm thấy ấm áp, trái lại cả người phát lạnh, tâm tư mới vừa muốn mời chào Ứng Thiên không biết bay đi nơi nào, Vinh Thành có chút lúng túng cười cười, vừa muốn nói gì điện thoại di động liền vang lên, anh liếc mắt nhìn, là tiểu minh tinh kia, anh nhíu nhíu mày. Lại nghe Ứng Thiên nói: “Vinh ca có chuyện gì thì cứ đi trước, tôi sẽ chăm sóc tốt Mục ca, sau ba tiếng sẽ đúng giờ gọi Mục ca dậy uống thuốc.”
Vinh Thành quả thật cũng có việc, nghe Ứng Thiên nói như vậy liền đáp lại, “Tốt lắm, đã làm phiền cậu.”
“Vinh ca khách khí, Mục ca là ân nhân cứu mạng của tôi, đây vốn chính là việc tôi phải làm.”
Ứng Thiên rõ ràng cười hì hì, bất kể là ánh mắt hay là biểu tình đều hết sức hữu hảo, thế nhưng không biết tại sao, Vinh Thành chính là mơ hồ cảm thấy bên trong thanh âm đối phương như là mang theo gai. Thế nhưng anh cùng Ứng Thiên nhận thức mới hai ngày, cũng không có gì xung đột lợi ích, đối phương không lý do gì ghim anh a!
Vinh Thành cảm giác tâm lý quái dị nghĩ khác đi cũng không được, anh rời khỏi nhà trọ, mới vừa đi xuống lầu, liền phát hiện nữ nhân buổi trưa hôm nay nhìn thấy ở trong công ty L&A đứng ở ngã rẽ, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào anh.
Vinh Thành:…