Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 25 :
Ngày đăng: 01:02 22/04/20
“Trưởng nữ gia tộc Lý thị Hoa quốc —— Lý Nhan Mạt, bị mất mạng.”
Đồng thời khi câu nói này của Mục Trường Sinh hạ xuống, ở một thành thị khác cách xa, trong đại trạch Lý gia trang hoàng cổ kính, Lý Nhan Mạt đang nằm trong sân dưới bóng mát dàn hoa bồ đào, đột nhiên thân thể chấn động co giật, phun ra một ngụm máu lớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Lý kinh hãi biến sắc, bảo tiêu lập tức đem Lý Nhan Mạt ôm trở về phòng ngủ, đồng thời thông báo bác sĩ lập tức chạy tới.
Nhưng mà không đợi bác sĩ lại đây, Lý Nhan Mạt đã tỉnh rồi, cô lau máu trên môi, lấy tay chống đỡ từ trên giường ngồi xuống, gương mặt thường ngày diễm quang bắn ra bốn phía giờ khắc này cực kỳ nhợt nhạt.
“Đại tiểu thư, ngài thế nào rồi?” Lão quản gia một thân đường trang đầy mặt lo lắng nói.
“Đi… Lấy búp bê của ta tới.” Lý Nhan Mạt dùng âm thanh khàn khàn ra lệnh.
“Dạ!” Quản gia lập tức đem đồ vật Lý Nhan Mạt giấu ở nơi bí ẩn lấy ra, hai tay dâng cho Lý Nhan Mạt.
Lý Nhan Mạt sắc mặt tái nhợt nhìn hộp bạch ngọc trước mặt, thò tay nhẹ nhàng gõ bên trên một cái, hộp từ từ mở ra, bên trong, là ba cái búp bê sứ mượt mà khả ái, mà bây giờ, một cái trong đó đã bể vài miếng.
Lý Nhan Mạt thay đổi sắc mặt, dị năng của cô là vô hạn trọng sinh, nghe không tệ, nhưng tiền đề là cô nhất định phải có năng lực chế ra búp bê con rối không ngừng thay cô chết, mà mới vừa rồi, cô đã bị giết chết một lần.
Là ai? Rốt cuộc là ai có năng lực lặng yên không một tiếng động giết chết cô?
(Cái năng lực này…..cảm giác đánh ả như đánh gián ấy….thiệt mệt!!!)
========
“Mục ca, có thể ăn cơm.” Ứng Thiên dọn bàn xong, cười hô một tiếng, nhìn đặc biệt vui vẻ.
Trên bàn bày ba món một canh, thoạt nhìn đơn giản, màu sắc rất tốt, thơm vô cùng, khiến người nhìn không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.
Ánh mắt Mục Trường Sinh xẹt lên ba món một canh.
Thời điểm y mở ra ba lô Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chứa hai bình nước khoáng, một cốc giữ ấm không biết chứa gì, một gói khăn giấy, một cái khăn lông, còn có một chiếc ghế gập.
Mấy ngày nay Mục Trường Sinh luôn luôn ở trong căn hộ tu dưỡng, Ứng Thiên ngược lại thì thường xuyên đi ra ngoài, mua chút nguyên liệu nấu ăn và vân vân, ngoại trừ tiền cũng không có mang những vật khác, bây giờ đem này đó, rõ ràng cho thấy là chuẩn bị cho hắn.
Nhìn thấy những thứ đồ này, thần sắc Mục Trường Sinh có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì, Ứng Thiên ngược lại là không chú ý tới, y che dù nhìn đường phố trước mặt, bỗng nhiên nghiêng đầu dò hỏi Mục Trường Sinh: “Phố đồ cổ cách nơi này có chút xa, ngồi taxi khoảng nửa giờ, đi xe buýt khoảng hơn một giờ. Xe taxi nói có thể sẽ gặp gỡ hắc tài xế, hơn nữa thu lệ phí cao, xe công cộng giá cả vừa phải, bất quá người tương đối nhiều, khả năng có chút chen lấn. Mục ca anh muốn ngồi taxi hay là ngồi xe buýt?”
Lúc Ứng Thiên nói chuyện với hắn, trên mặt luôn mang theo nét cười, ánh mắt sáng ngời nhu hòa, phảng phất mỗi một lần khi đối mặt hắn đều vừa vặn đang ở trạng thái tinh thần phấn chấn.
Mục Trường Sinh tuy rằng hấp thu ký ức tên lưu manh kia, nhưng với thế giới này vẫn không thể tránh khỏi thấy xa lạ, nghe Ứng Thiên nói, sẽ đối chiếu cùng ký ức tiểu lưu manh một chút, phát hiện xác thực như vậy, liền nói: “Ngồi xe buýt đi!” Mục gia chủ hiện tại nghèo rớt mùng tơi, có thể tiết kiệm điểm nào liền tiết kiệm điểm nấy. Bất quá chỉ là chen lấn, nhớ năm đó khi hắn chưa khôi phục Mục gia thì có hoàn cảnh xấu nào còn chưa trải qua?
Nhưng mà mới vừa ngồi trên xe bus công cộng không bao lâu, Mục gia chủ liền hối hận rồi, bởi vì trên xe buýt chen, cùng hắn cho là chen không giống nhau, cùng Ứng Thiên nói “Có chút chen” cũng không giống nhau, mà là rất chen chúc rất chen chúc, phi thường chen.
Khi bọn họ mới vừa ngồi lên, trên xe còn có mấy cái ghế trống, tài xế lái cũng coi như vững vàng, nhưng mà theo thời gian trôi qua, người lên xe càng ngày càng nhiều, xuống xe lại không thấy mấy ai.
Trong xe mở máy điều hòa, nhưng bởi vì quá nhiều người nên không có bao nhiêu tác dụng. Bên trong xe càng ngày càng oi bức, không ít người một bên oán giận một bên ra sức chen lấn vào trong.
Mục Trường Sinh nhìn cả xe người chất thành một đống này, cảm thấy được sau gáy bắt đầu mơ hồ đau, cũng không lâu lắm, hắn ngồi trên xe bus chạy lảo đảo, tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, bên tai rít lên một tiếng làm hắn thức tỉnh.
“Phi lễ a! Có ai không!”
Mông lung trong mắt Mục Trường Sinh cấp tốc biến mất, ngồi ở bên cạnh hắn đã không phải là Ứng Thiên, đổi thành người một thai phụ trẻ. Lúc này nàng một tay bưng bụng của mình, khàn giọng kêu khóc.
Mà tay phải Ứng Thiên nắm thật chặt tay phụ nhân.
Mục Trường Sinh híp mắt lại, như có điều suy nghĩ liếc nhìn phụ nhân còn đang gào khóc.