Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 142 :
Ngày đăng: 13:17 18/04/20
Lữ tiên sinh thấy thế, khuôn mặt xanh sậm cứng ngắc cười lên một chút: “Những hồn sư bất kính với thành chủ này, từ lúc bọn họ vừa xuất hiện ta đã bắt đầu quan sát, bọn họ phổ biến là hồn lực cấp sáu, không giả, nhưng trong cấp sáu cũng có phân chia giai cấp, trong hơn một trăm người này, một nửa số người hẳn đều là mới bước vào cấp sáu không lâu, hơn nữa căn cứ phán đoán, số lượng chiến hồn sư không vượt quá bảy mươi người, có lẽ thực lực bình quân toàn đội ngũ rất mạnh, nhưng lại khuyết thiếu cao thủ quan trọng nhất, hoàn toàn không thể so sánh với thành Trọng An.
Sở dĩ dám càn rỡ trước mặt chúng ta, đơn giản chính là ỷ vào sau lưng có Ngự Hồn điện mà thôi, nghe ý tứ vị hồn sư cấp bảy vừa rồi kia, bọn họ dường như còn tính tự mình chính mắt giám sát chúng ta giao lương thực trong thành Trọng An ra, nghe mệnh lệnh bọn họ mà làm việc, đối xử tử tế với những bình dân kia thì bọn họ mới bằng lòng dừng tay. Thế nhưng thành chủ, chúng ta thật sự phải nghe lời bọn họ nói sao?
Đám người kia ngoài mặt nhìn thì ngang lẫm liệt, ai biết trong lòng đang tính toán cái gì, nếu thành chủ thật sự mềm lòng làm theo lời bọn họ nói, đợi lương thực phân phối xong, cái vị trí thành chủ này, sợ là cũng sẽ đổi người…”
Lời Lữ tiên sinh nói khiến thành chủ thành Trọng An vẫn luôn nhíu mày biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lữ tiên sinh, thấy Lữ tiên sinh nhìn thẳng vào mình không có chút tránh né nào, thành chủ thành Trọng An hừ lạnh một tiếng, “Một đám tiểu tử lông vàng mà thôi, muốn cướp đi thành Trọng An, nằm mơ!”
“Cùng với đợi đến khi chúng ta rơi vào bị động, còn không bằng hiện tại chủ động đánh ra. Bất luận nhìn từ phương diện nào, đám người kia đều không phải đối thủ của chúng ta, thành chủ trải qua liên tiếp nhiều gió tanh mưa máu như vậy mới nắm được thành Trọng An trong tay, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu ngắn ngủi của đám người trẻ tuổi kia mà đã bị dọa?”
Thành chủ thành Trọng An bị Lữ tiên sinh kích thích như vậy, đang muốn trừng to mắt phản bác, Lữ tiên sinh khoát tay áo, mỉm cười với thành chủ thành Trọng An, nói: “Thành chủ lo lắng, Lữ mỗ hiểu được, không bằng thành chủ nghe một lời này của ta, trước khi dị ma xuất hiện, chuyện thành Trọng An là thành trữ lương, chỉ cần là người có tâm cơ bản đều có thể thăm dò ra, người đi ngang qua Tây Bắc đều sẽ muốn tới nơi này nhìn một cái, tạo thành phiền toái vô cùng cho thành chủ, Ngự Hồn điện e là sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa. Cùng với ngồi chờ chết còn chẳng bằng hoặc đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, hôm nay xử lý xong chuyện của hơn một trăm hồn sư này trước, sau khi xong việc, thành chủ nhanh chóng trù tính đem tất cả trong thành Trọng An dọn sang thành Mộc Lan cách vách đi.”
“Thành Mộc Lan?!” Nghe nói trong đêm thành Mộc Lan máu chảy thành sông kia, toàn bộ đất đai trong phạm vi một cây số đều bị nhuộm đỏ, hiện giờ bước lên đất đai thành Mộc Lan, bùn đất đều là màu đen, buổi tối còn có thể nghe được đủ loại tiếng gào khóc thảm thiết, nghe mà khiến lòng người sợ hãi, không nghĩ đến Lữ tiên sinh vậy mà lại nhắc tới thành Mộc Lan.
Lữ tiên sinh nhìn vẻ mặt kinh hoàng của mọi người, biểu cảm trên mặt không có một tia biến hóa: “Công tác dọn thành chi tiết sau này sẽ nhắc lại, cấp bách bây giờ là làm sao xử lý đám hồn sư này, hôm nay bọn họ lặn lội đường xa, có lẽ sẽ thành thật ở trong thành Trọng An một đêm, ngày mai lại chưa chắc.”
Nghe Lữ tiên sinh ám chỉ, đôi mắt thành chủ thành Trọng An lập lòe một lúc, cuối cùng nắm chặt hai nắm tay, giống như quyết định chuyện gì, cắn răng nói: “Tất cả nghe lời Lữ tiên sinh.”
“Thành chủ yên tâm, tất cả những điều ta suy nghĩ cùng nói ra đều là vì thành chủ, nếu thành chủ kiên quyết quyết tâm giải quyết sạch nhóm người này, Lữ mỗ nhất định vì thành chủ bày mưu tính kế, tuyệt không giấu giếm.” Ánh mắt Lữ tiên sinh đảo qua mọi người một cái, phàm là người bị ánh mắt hắn đảo qua, đều có chút mất tự nhiên dời mắt. Lữ tiên sinh thấy thế, cười cười, nụ cười này treo trên khuôn mặt cứng ngắc xanh sậm của hắn, nhìn vào mà khiến người ta rợn cả tóc gáy, Lữ tiên sinh nói với thành chủ thành Trọng An, “Lữ mỗ có một kế, có thể thoải mái bắt đám hồn sư này, chỉ xem thành chủ có bỏ được hay không.”
“Há?” Thành chủ thành Trọng An ngoài miệng thì nói không để đội săn ma vào trong mắt, nhưng thật sự thì hắn còn có chút kiêng kị, cho dù thành Trọng An mạnh hơn đội săn ma, nhưng nếu thật sự đánh nhau, thành Trọng An nhất định sẽ xuất hiện thương vong.
Nếu thủ hạ chết sạch rồi thì ai còn bán mạng cho thành chủ hắn nữa, lúc này nghe nói Lữ tiên sinh có biện pháp, thành chủ thành Trọng An lập tức có hứng thú.
“Thành chủ đừng quên, ngươi có để lại trứng sâu trong cơ thể mỗi người chúng ta.” Lữ tiên sinh nói xong, dường như không chút để ý đến cái thứ thành chủ đã đặt trong người để khống chế bọn họ, “Lâm Khê Lâm Lưu kia có không ít người quen trong đám hồn sư kia, lúc này có lẽ đã đi cùng nhau, nếu thành chủ bỏ được đôi song sinh này, tất cả dễ dàng giải quyết…”
Lữ tiên sinh nói xong, thấp giọng nói ra kế hoạch của hắn.
Các thống lĩnh ở bên cạnh càng nghe, trong lòng càng phát lạnh, mà thành chủ lại sáng mắt lên, cuối cùng cười ha ha vỗ vai Lữ tiên sinh, vui vẻ tiếp thu.
Bên kia, Trang Dịch cùng Lôi Tu vừa mới đi ra khỏi trung tâm phồn hoa nhất thành Trọng An, Lâm Khê Lâm Lưu phía sau lập tức đuổi theo.
Nhìn đôi song sinh này đến gần, Trang Dịch không khỏi nhớ tới Lâm Nguyệt gặp được ở giải thi đấu hồn sư lúc trước.
Lâm Nguyệt vì Đường Việt mà ra tay muốn giết chết Lôi Tu, không chỉ trọng thương Lôi Tu, còn đánh nó rơi xuống vách núi, tuy rằng cuối cùng Trang Dịch cùng Lôi Tu có kỳ ngộ khác, nhưng lúc trước tận mắt thấy Lôi Tu rơi xuống, Trang Dịch đã nghĩ Lôi Tu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối với Lâm Nguyệt là hận thấu xương. Giết chết Lâm Nguyệt, Trang Dịch không chỉ không có một tia hối hận, còn sâu sắc cảm thấy rất có lợi cho nàng.
Đời này Trang Dịch cố gắng làm việc tốt giúp người, nhưng mà Lôi Tu là vảy ngược của hắn, Lâm Nguyệt dám chạm, tự nhiên phải trả một cái giá lớn.
“Con sâu đó có độc, ngươi thích ăn chúng nó, hẳn là không e ngại độc tố của nó, nhưng mà hiện tại con sâu kia biến thành hồn thú, không chỉ giúp cho hồn sư có năng lực dùng độc, hơn nữa còn có thể đẻ trứng trong cơ thể hồn sư khác, dùng để khống chế hồn sư.” Trang Dịch nói, “Tình huống như vậy, ngươi có cách nào không?”
“Đương nhiên là có!” Bạch Hạc nghe ra được Trang Dịch có chuyện cần nhờ nói, lập tức vỗ vỗ ngực nhận lời, “Nhưng mà ngươi phải đồng ý thả Tử Tinh Hoàng Điểu ra gặp mặt ta, gặp ba ngày, không, năm ngày!”
“Có thể, nhưng nếu như chính nó muốn về trong không gian tinh thần của ta, ta đây cũng không có biện pháp.” Trang Dịch sảng khoái đồng ý.
Bạch Hạc u oán liếc nhìn Trang Dịch một cái, cuối cùng vẫn là vô cùng tủi thân nói đồng ý.
Cùng lúc đó, Lâm Khê cùng Lâm Lưu nhìn tất cả người đội săn ma một cái thật sâu, cuối cùng hai người chật vật xoay người, đi ra ngoài cửa.
“Từ từ!” Đúng lúc này, Trang Dịch gọi bọn họ lại.
Chạy đến trước mặt Lâm Khê cùng Lâm Lưu, Trang Dịch xách Bạch Hạc ra, nói: “Bạch Hạc cấp tám, lấy Cương Trùng Bảy Màu cùng độc vật vân vân làm thức ăn, thiên địch của Cương Trùng Bảy Màu.”
“Cạc cạc.” Phối hợp lời Trang Dịch giới thiệu là ánh mắt đắc ý của Bạch Hạc.
Lâm Khê Lâm Lưu ngẩn ra, người trong đội săn ma thì đôi mắt sáng lên.
Nửa giờ sau, hai quả cầu màu cầu vồng rực rỡ xuất hiện ở trên bàn mấy người Trang Dịch đang ngồi, quanh thân quả cầu có bao vây bằng một tầng hồn lực nửa trong suốt, lúc này, người đội săn ma đang không ngừng cuồn cuộn mà đưa hồn lực vào trong quả cầu này.
“Nó giấu ở trong kinh mặc hồn sư, không chỉ làm bom hẹn giờ ẩn trong cơ thể các ngươi, hơn nữa bởi vì nó còn không ngừng hấp thu hồn lực trong cơ thể ký chủ. Căn cứ hồn lực chúng ta vừa đưa vào làm tính toán, giả sử quả trứng này hấp thu mười phần hồn lực trong cơ thể hồn sư mà nói, có sáu phần trong đó dùng để duy trì bản thân, còn bốn phần, thì truyền tới trên người sâu mẹ —— thành chủ thành Trọng An dùng biện pháp này thể tăng mạnh thực lực của mình.”
“Chẳng trách hơn một tháng qua thực lực của mọi người không hề tiến thêm chút nào, hồn lực của thành chủ lại đột nhiên tăng mạnh!” Lâm Lưu nghe vậy, lập tức tức giận nói.
Lâm Khê hình như nghĩ tới điều gì, cười lạnh nói: “Hắn nắm trong tay nhiều hồn sư như vậy, chiếm được nhiều hồn lực không phải do bản thân tu luyện được như vậy, cẩn thận sẽ no chết chính mình. Không dưng có một thân hồn lực lại không thể nào sử dụng, xem ra cấp tám của hắn trộn lẫn không ít hơi nước.”
“Hiện tại hai quả trứng này đã bị lấy ra, nếu như thành chủ thành Trọng An thật sự muốn lợi dụng hai người các ngươi để đối phó chúng ta mà nói, hẳn là không qua bao lâu sẽ có động tĩnh.” Trang Dịch nói, kết quả hắn vừa dứt lời, đột nhiên, quả trứng bị chắn trong hồn lực hơi hơi nhúc nhích.
Không tới một lúc, trứng sâu chậm rãi nở ra, một chút chất lỏng màu sắc sặc sỡ rỉ ra từ trong trứng, dùng tốc độ cực nhanh liên tục chảy ra bên ngoài giống như vật còn sống, chỉ xem tình hình này cũng có thể tưởng tượng được nếu chúng nó nở ra trong cơ thể Lâm Khê Lâm Lưu thì sẽ tạo ra đau đớn như thế nào cho hồn sư.
Đáng tiếc lúc này chúng nó đã bị giam cầm ở bên trong lồng hồn lực, bốn phía còn có trận pháp Trang Dịch tự mình tỉ mỉ bố trí, khiến nọc độc này căn bản không thể khuếch tán ra ngoài.
“Xem ra bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”
(1) Xác làm tổ cho đám sâu (Cương trùng bảy màu)