Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 143 :
Ngày đăng: 13:17 18/04/20
Bóng đêm tối đen như mực, hơn trăm bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở phụ cận nơi đội săn ma ở tạm, chấn động hồn lực bị kiểm soát ở trong phạm vi ba mét quanh người, lấy thành chủ thành Trọng An cầm đầu, dẫn dắt gần hai trăm hồn sư tụ hợp ở ngã tư đường lạnh lùng.
Bước chân bọn họ cực nhẹ, khi đi vào nơi cách khu đội săn ma ở tạm khoảng năm mươi mét, sử dụng hồn lực đã có thể nghe được âm thanh từ phía trước truyền tới, thành chủ thành Trọng An giơ tay lên, người phía sau hắn lập tức dừng lại, thành chủ thành Trọng An cùng vài vị thống lĩnh nín thở lắng nghe.
Kiến trúc phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào kinh hoảng xuyên thấu qua cửa sổ truyền đến, còn có các loại âm thanh bàn ghế bị đánh vỡ cùng với thủ lĩnh đội săn ma nổi giận, thậm chí thành chủ thành Trọng An còn nghe thấy tiếng giống như đội trưởng đội săn ma tự mình ra tay đối phó với đội viên của mình để ngăn chặn bọn họ phát độc.
Theo đó, tiếng đội viên tức giận nghi ngờ cũng truyền ra, tiếp sau, những đội viên bị phát độc dường như xuất hiện tình trạng mới, vì thế tiếng rống giận dữ ngược lại biến thành thét chói tai kinh hoàng.
Thành chủ thành Trọng An hút hút mũi như say như mê, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ trong không khí xông vào mũi, cực kỳ nhạt, chỉ có hắn là chủ nhân Cương Trùng Bảy Màu mới có thể ngửi được mùi hương độc này.
“Xem ra bọn họ đã loạn lên rồi.” Một thống lĩnh đứng bên cạnh thành chủ cười hắc hắc nói.
“Chỉ có độc tố trong cơ thể Lâm Khê Lâm Lưu có thể có uy lực lớn như vậy?” Một thống lĩnh khác nghi hoặc hỏi.
“Nếu như là chúng ta mà nói, tự nhiên có thể xử lý ổn thỏa tốt đẹp, cho dù bất ngờ không kịp đề phòng tổn thất một vài người, nhưng đương nhiên không thể hỗn loạn thành như vậy.” Thống lĩnh mở miệng đầu tiên vô tình nói, “Đám tiểu tử kia có trải qua đại chiến dị ma thì đã sao, dù sao còn trẻ, kiến thức linh tinh ít, dễ dàng tùy tiện nói với thành chủ như vậy, vẫn là thiếu kiên nhẫn a.”
“Có khả năng đi từ thành Huệ Xương đến đây là không đơn giản, thành chủ nghĩ lại.” Nửa khuôn mặt Lữ tiên sinh giấu trong bóng đêm khiến cho khuôn mặt vốn đã cứng ngắc xanh sậm của hắn nhìn qua càng giống thi thể chết đã lâu vậy, lúc này thanh âm của hắn truyền đến nhẹ như bấc, thành chủ thành Trọng An nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
“Chia quân ba đường, Lữ tiên sinh, ngươi mang theo bốn mươi hồn sư canh giữ ở nơi này, phòng ngừa bất cứ ngoài ý muốn nào.”
“Chu thống lĩnh, ngươi dẫn ba mươi hồn sư cấp sáu đi lên thăm dò tình huống trước một chút, sau đó lập tức báo lại cho ta.” Thành chủ thành Trọng An nói, “Còn ta cùng những người còn lại tiến lên ba mươi mét, căn cứ tin tức Chu thống lĩnh truyền lại rồi tính tiếp.”
“Này…” Hồn sư được gọi là Chu thống lĩnh chính là thống lĩnh vừa cười nhạo đội săn ma trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, lúc này nghe thành chủ nói để cho hắn xung phong, hắn do dự một chút, thấy thành chủ thành Trọng An chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, Chu thống lĩnh lập tức cắn răng nói: “Vâng.”
Hai phút sau, Chu thống lĩnh mang theo bốn mươi hồn sư đi về phía căn phòng đội săn ma đang ở.
Càng tới gần đội săn ma, thanh âm truyền ra từ bên trong lại càng rõ ràng, đồng thời còn có từng đợt chấn động hồn lực kéo tới không che giấu chút nào.
Nếu như chấn động hồn lực này đã được cố gắng vụng trộm che giấu, Chu thống lĩnh có lẽ còn có thể nghi ngờ, chẳng qua nghĩ đến hồn sư ở bên trong lúc này rất có thể cũng đang tự đánh thành một đống, Chu thống lĩnh không nghĩ nhiều hơn nữa, hắn nâng tay vung lên, ra hiệu cho người phía sau nhanh chóng đuổi theo, linh hoạt nhảy qua tường vây, chớp mắt đã đến trước cổng chính.
Cửa chính mở ra, tình hình bên trong chỉ cần quét mắt nhìn là không sót cái gì. Hồn sư đội săn ma người chết người bị thương, gào thét từng cơn, thoạt nhìn không thể thê thảm hơn.
Chu thống lĩnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn rút lui về phía thành chủ báo cáo tình hình nơi này, ngay sau đó, có người trong nhà giống như nhận ra có khách không mời mà đến, tất cả mọi người động tác nhất trí, tập thể quay đầu sang nhìn chằm chằm Chu thống lĩnh.
Động tác của bọn họ giống như đã sớm được huấn luyện qua vậy, bất luận lúc trước những người đó đang làm gì, lúc này tư thế cùng góc độ mỗi người bọn họ xoay đầu nhìn đều hoàn toàn giống nhau, hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn bị bọn họ dùng ánh mắt giống nhau như đúc nhìn chăm chú, lông tơ toàn thân Chu thống lĩnh dựng đứng lên, hung hăng giật mình một cái, rất nhanh lại phục hồi tinh thần, hắn đối mặt với hồn sư đội săn ma, dần dần phát hiện ra vài phần không thích hợp, rồi lại nói không nên lời nguyên nhân vì sao.
Đột nhiên, một người trong đội săn ma quay người lại nhìn Chu thống lĩnh nói: “Hơn nửa đêm các hạ lén lút lẻn vào là muốn làm gì?”
Chu thống lĩnh lập tức nhận ra người này là đội trưởng đội săn ma, hắn nhìn đội săn ma gần như đã tê liệt, lại nhìn khuôn mặt trắng ngần của Trang Dịch, cười gằn nói: “Cái này còn phải hỏi, đêm dài đằng đẵng, tự nhiên là tới tìm các ngươi nói chuyện thoải mái vui vẻ một lần. Tiểu tử, đám hồn sư các ngươi đắc tội thành chủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta thấy ngươi tuy rằng dáng vẻ bình thường, nhưng làn da ngược lại mềm véo được ra nước… Không bằng hiện tại ngươi ngoan ngoãn đầu hàng ta còn giúp ngươi cầu xin thành chủ, tha cho ngươi một mạng.”
Những nơi nó bay qua, thời gian cùng không gian hai bên trái phải giống như bị phân cách ra vậy, bên trái vẫn duy trì bình thường như trước, thời gian bên phải lại giống như bị dừng lại, trở nên chậm chạp hơn trong ảo thuật mạnh mẽ, cùng với đóa hoa Hướng Âm Quỳ rơi từng mảng, hồn sư thành Trọng An bị ảo thuật cùng độc thuật tấn công, ánh mắt lập tức trở nên ngây dại ra, dưới kịch độc mạnh mẽ của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, ngay cả những hồn sư đang phát độc sắp biến thành trùng thi, độc tố của Cương Trùng Bảy Màu trong cơ thể cũng di chuyển chậm hơn.
Đội viên đội săn ma ở phía bên trái tự nhiên sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này, cấp tốc giải quyết sạch những hồn sư kia giống như thái rau dưa vậy.
Lục Mang Thúy Phượng Điệp tao nhã yên lặng rời khỏi đám người, sau đó phối hợp với Bạch Hạc bắt đầu di chuyển vòng quanh thành chủ thành Trọng An.
“Lục Mang Thúy Phượng Điệp…” Thành chủ thành Trọng An đang cố gắng chế tạo trùng thi sắc mặt đã tái mét, nhưng mà giây tiếp theo khi hắn nhìn thấy đóa hoa Hướng Âm Quỳ lại sợ hãi kêu lên: “Chiến hồn thú cùng phụ hồn thú, ngươi là hồn sư hai hệ!”
Trang Dịch không trả lời hắn, hắn nhìn ra được thành chủ thành Trọng An đang tìm cơ hội chạy trốn, Trang Dịch phối hợp với Bạch Hạc đánh nhanh thắng nhanh, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào, không đến hai phút, thành chủ thành Trọng An đã bị bắt sống.
Thống lĩnh bên cạnh thành chủ bị bắt sống cũng nhao nhao cầu xin tha thứ, Mạc Vi An nhìn đám nhu nhược chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, biết đám thống lĩnh này cũng chẳng sạch sẽ hơn thành chủ kia đến chỗ nào, hắn cười lạnh một tiếng, không chút nương tay giết chết những thống lĩnh kia tại chỗ.
Đến khi trận chiến đấu này kết thúc, hơn một trăm hồn sư thành Trọng An, còn sống có lẽ không đến mười người, trong đó phần lớn đều là bị thành chủ biến thành trùng thi, đội săn ma thật sự giết chết thậm chí còn không vượt quá mười người.
Tất cả những thi thể xác nhận đã tử vong được xếp vào một chỗ rồi dùng trận pháp che lại, về phần hơn mười hồn sư thành Trọng An kia cũng bị bắt sống trói cùng một chỗ với thành chủ thành Trọng An, sau đó Trang Dịch nhanh chóng mang theo đội săn ma đi ra ngoài.
Mới đi được nửa đường đã thấy phía trước có một đoàn người xuất hiện, không phải ai khác, chính là bình dân được nhóm Lôi Tu cứu ra.
Trang Dịch xác nhận Lôi Tu không bị thương trước, sau đó chuyển dời ánh mắt lên trên người các thành viên đội săn ma, thấy tuy có không ít người bị thương ở các mức độ khác nhau, nhưng ít nhất không xuất hiện tử vong, Trang Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hồn sư thành Trọng An vâng lệnh ra ngoài thành bắt bình dân làm con tin, bị chúng ta phát hiện đúng lúc ngăn cản, tuy cứu được những người này, nhưng hồn sư thành Trọng An cũng chạy thoát vài tên.”
“Lữ tiên sinh kia…”
“Thần bí khó lường.” Nói đến Lữ tiên sinh, Lôi Tu nhíu mày, “Mấy hồn sư kia đều bị chúng ta theo dõi, nếu như không có hắn, những người này ngay cả mặt bình dân cũng không thấy.”
Một Lữ tiên sinh vậy mà phát huy uy lực mạnh như vậy, thậm chí có thể chạy thoát khỏi tay đội săn ma, trong lòng Trang Dịch run lên, thậm chí có chút lúc trước tất cả đều chỉ chú ý thành chủ thành Trọng An mà không sắp xếp riêng một cái bẫy cho Lữ tiên sinh.
Người âm ngoan lại có thực lực như vậy mà để hắn chạy thoát, không chừng tới một chỗ nào đó sẽ lại gợn lên một trận gió tanh mưa máu.
Nghĩ vậy, Trang Dịch nhất thời ảo não nhíu mày, đồng thời, trong đêm nay, bắt đầu từ lúc hồn sư thành Trọng An lên đường Trang Dịch đã triệu hồi Lục Mang Thúy Phượng Điệp sử dụng ảo thuật, thậm chí vừa rồi còn phối hợp chiến đấu với Bạch Hạc, toàn đội săn ma, có thể nói Trang Dịch tiêu hao đáng sợ nhất, cho dù hắn là triệu hoán sư, thời gian dài sử dụng Lục Mang Thúy Phượng Điệp có thể so sánh với hồn thú cấp tám, Trang Dịch cũng có chút không chịu nổi.
Lúc trước thần kinh căng thẳng cao độ, hoàn toàn không có cảm giác gì, lúc này có lẽ là vì có Lôi Tu ở bên cạnh, Trang Dịch vô thức có chút thả lỏng, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lôi Tu lập tức nhận ra Trang Dịch mỏi mệt, đi lên phía trước một bước để Trang Dịch tựa vào ngực hắn, sau đó nói: “Trong loại chiến đấu này có thể lấy được thành tích thương vong bằng không đã là vô cùng tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện kế tiếp giao cho ta.”
Trang Dịch nhìn Lôi Tu một cái, gật gật đầu, buông tâm mà nhắm hai mắt lại.
(1) Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp