Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 147 :

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Vừa lúc đó, một làn sóng âm sắc bén truyền ra, thân thể những dị ma kinh hoàng tán loạn vì ánh sáng trắng Trang Dịch chợt thả ra kia chợt dừng hình ở giữa không trung, theo dị ma cấp tám chỉ huy, giây tiếp theo, thân thể dị ma đồng loạt chuyển động, giống như bị một sợi dây vô hình điều khiển, cho nên dị ma bay nhanh dựa theo một quy luật nhất định, không tới một phút đồng hồ, lốc xoáy thật lớn do những dị ma nhỏ tạo thành xuất hiện trên không trung trên đỉnh đầu Trang Dịch cùng Lôi Tu.



Lốc xoáy màu đen chuyển động giống như bao phủ toàn bộ bầu trời, ở giữa lốc xoáy quỷ dị hiện ra ánh sáng màu xám, thấy lốc xoáy bắt đầu ép xuống giống như một cái chóp, cho dù chưa từng thấy dị ma sử dụng chiêu này, thông qua cả ứng với nguy hiểm, Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng có thể biết được, một khi bọn họ bị kéo vào giữa lốc xoáy này, chỉ sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!



Thời khắc mấu chốt, Trang Dịch che chở Lôi Tu ở phía sau, hai tay hắn nâng lên, Hướng Âm Quỳ chậm rãi thu nhỏ lại bay về trên tay trái của Trang Dịch, mà ánh sáng trắng bao phủ quanh thân Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng dần dần ngưng tụ, cuối cùng về tới tay phải Trang Dịch, ánh sáng trắng ngưng tụ thành một quả cầu, cuối cùng, Thôn Thiên Cự Ưng nhảy ra từ trong ánh sáng trắng.



Lốc xoáy trên đỉnh đầu từ hai mươi mét ép xuống mười lăm mét, hơn nữa lấy tốc độ càng nhanh tới gần. Theo lốc xoáy càng ngày càng gần, luồng lực lượng mạnh mẽ do dị ma ngưng kết thành kia cũng khiến cho Trang Dịch cùng Lôi Tu cảm nhận được áp lực sâu đậm.



Lôi Tu đứng bên cạnh Trang Dịch, điều động tất cả hồn lực trong cơ thể tạo thành một lồng phòng ngự mới quanh thân hai người, nhưng hồn lực trong cơ thể hắn hiện tại chỉ có cấp ba, hoàn toàn không thể so sánh với lồng phòng ngự cấp bảy Trang Dịch tạo ra lúc trước.



Thấy Trang Dịch đang cố gắng xem nhẹ cảm giác không khỏe do ma khí của dị ma áp bách tạo nên, cố gắng điều khiển hồn lực dung hợp hai hồn thú, bởi vì dùng sức quá mức, trên trán chảy ra mồ hôi, thậm chí gân xanh trên cổ cũng hiện lên, đôi mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu trở nên phẳng lặng, hồn lực trong cơ thể phát ra, không biết đã vượt qua cấp ba từ lúc nào.



Trong đầu chợt có vài hình ảnh hiện lên, đôi mắt Lôi Tu hơi híp lại, môi mím chặt.



Từ sau khi cấp bậc hồn lực giảm xuống, những hình ảnh kỳ quái này đã không còn xuất hiện nữa, nhưng mà hôm nay lại hiện lên lần nữa…



Biết tình huống lúc này khẩn cấp, Lôi Tu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, toàn lực ứng phó bảo vệ Trang Dịch.



Trang Dịch không phát hiện hồn lực của Lôi Tu đã lặng lẽ lướt qua cấp bốn, thấy hai hồn thú đang lẳng lặng lơ lửng trước mặt hắn, Trang Dịch nhìn chúng nó, điều động hồn lực tới cực hạn, sau đó cắn răng dần dần hợp nhất hai tay lại với nhau.



Hướng Âm Quỳ màu đỏ sậm lập tức hóa thành một luồng sáng lấp lánh bay vào trong cơ thể Thôn Thiên Cự Ưng, Thôn Thiên Cự Ưng vốn lẳng lặng lưu chuyển ánh sáng trắng đột nhiên giống như bị va chạm mạnh, sau khoảng khắc co rút ngắn ngủi, ánh sáng hồn lực lại cấp tốc lưu chuyển.



Đôi mắt Trang Dịch nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng này, sau khi cảm ứng được hai hồn thú ở trong quả cầu đã dung hợp hoàn toàn, đôi tay Trang Dịch chợt nắm chặt, ngay sau đó, một con ưng lớn màu đỏ sậm hoàn toàn mới mạnh mẽ thoát ra khỏi quả cầu ánh sáng giống như phá kén, lông đuôi kéo theo ánh sáng lấp lánh nhỏ vụn, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp, nó mở đôi cánh rộng hai mét, dưới sự chỉ huy của Trang Dịch, phóng về phía trung tâm lốc xoáy chỉ còn cách bọn họ một khoảng không đến năm mét!
“Ta tự nhiên có thủ đoạn của mình.” Trang Dịch nghe tiếng nói chậm rãi hung hăng phách lối của dị ma, sau đó không nhanh không chậm lấy cái hộp hình vuông ra từ trong vòng tay không gian.



Khi nhìn thấy cái hộp kia, thân thể dị ma chợt co rút lại, Trang Dịch rõ ràng cảm nhận được cảm giác sợ hãi của dị ma: “Cái thứ này…”



“Ngươi biết thứ này?” Trang Dịch nhận thấy dị ma không thích hợp, lập tức hỏi.



Dị ma lại yên lặng không lên tiếng, Trang Dịch thấy dị ma đến lúc này rồi còn vịt chết mạnh miệng, trực tiếp dùng hồn lực nhấc dị ma lên, sau đó bỏ vào trong cái hộp vuông kia.



Dị ma thấy thân thể mình càng ngày càng cách cái hộp này gần hơn, thân thể nó kịch liệt ngọ nguậy run rẩy, điểm đỏ như máu ở trên người co lại thành một đống, dị ma thét to: “Ta không biết, ta thật sự không biết! Ta chỉ là bản năng sinh ra sợ hãi với thứ này, bên trong có hơi thở ta cực kỳ e ngại!”



Trang Dịch mắt điếc tai ngơ, theo dị ma cách hộp càng gần, dị ma càng run rẩy đến không thành hình, nó ra sức giãy giụa, trong lúc hoảng sợ cực độ, lực giãy giụa cũng càng lúc càng lớn, nó khàn giọng gầm rú, nói: “Ta có thể nói cho ngươi tất cả những gì ta biết, về thành Phi Sương cùng học viện Ellen, tất cả đều nói cho ngươi!”



Trang Dịch nghe vậy, biết dị ma này có lẽ thật sự không biết về bí mật của triệu hoán sư, hắn dừng động tác trong tay, nhìn chằm chằm dị ma, nói: “Vậy ngươi nói đi.”



“Ngươi phải cam đoan sau khi nói xong sẽ thả ta ra.”



Trang Dịch phì cười: “Cái loại lời nói khờ dại này mà ngươi cũng nói ra được?”



“Vậy ngươi cam đoan không bỏ ta vào.”



Trang Dịch nghĩ nghĩ, nói: “Có thể.”