Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 202 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


“A!!”



Tận mắt nhìn thấy đồng bạn bị cắt đứt đầu trước mặt mình, lại còn bị hung hăng kéo vào trong vũng bùn, rơi vào kết cục chết không toàn thây, tất cả hồn sư bốn phía đều bị dọa nứt gan, bọn họ theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai thê lương, đồng thời phóng thích toàn bộ hồn lực bao bọc lấy thân thể mình, dùng cả tay cả chân muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.



Nhưng mà cũng đã không còn kịp rồi, theo hồn lực của các hồn sư bị thả ra, làm cho ma thú cảm nhận được càng nhiều uy hiếp, ma thú ẩn nấp ở dưới đất bùn tản ra toàn bộ trên trăm cành cây mảnh, cành mảnh di chuyển phía dưới đất bùn, làm bùn đất hơi hơi gồ lên, đưa mắt nhìn lại, cả mảnh đất bùn giống như một tấm mạng nhện, mà đám hồn sư đang hoảng loạn chạy trốn này, nghiễm nhiên đã trở thành con mồi cho ma thú.



“Xoẹt” một tiếng, lại là hai ba cành mảnh tung mặt đất nhảy ra, giống như xúc tua linh hoạt, uốn khúc trong không trung, sau đó dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía vài hồn sư ở cuối đội ngũ.



Cảm ứng được cành mảnh truy sát đằng sau, nhóm hồn sư sợ run cả người, nhìn thấy cành mảnh sắp quấn quanh cổ mình, có hồn sư sợ đến mức thân thể mềm nhũn, triệt để nằm sấp trên mặt đất chờ chết, mà có hồn sư cuối cùng cũng kịp phản ứng, không còn chỉ dùng hồn lực bảo vệ bản thân, mà còn bắt đầu thử tấn công lại.



Gấp gáp thả hồn lực va chạm vào cành mảnh, cành mảnh lập tức giống như bị kim đâm vào vậy, nhanh chóng co rút về phía sau mấy mét, nhóm hồn sư tấn công thấy thế, trong lòng vui vẻ, đang định nhân cơ hội này nhanh chóng rút lui, nào biết giây tiếp theo, cành mảnh vừa mới lui lại dùng một tư thế quỷ dị vặn vẹo mấy lần trong không trung, đợi đến khi cành mảnh xông đến một lần nữa, cành mảnh vốn có vỏ ngoài bóng loáng chợt xuất hiện gai nhọn màu đen rậm rạp chằng chịt, nhìn kỹ, ở gốc mỗi cái gai, có một lỗ đen không lớn không nhỏ, khép mở, giống như từng cái miệng nhỏ đang dồn dập hít thở.



Cả cành cây mảnh uốn lượn giống như một vật còn sống, dùng tốc độ càng nhanh hơn lúc trước, giống như đang trả thù các hồn sư lúc trước tấn công nó, cành mảnh không nhắm điểm trí mạng của hồn sư mà đánh, ngược lại hung hăng quất lên người bọn họ ——



Tiếng xương gãy vang lên, da tróc thịt bong, đồng thời, máu tươi bắn ra cũng nháy mắt bị cái miệng nhỏ màu đen đáng sợ trên cành mảnh kia hút đi không còn một mảnh.



Hồn sư bị cành mảnh quất đến bởi vì đau đớn kịch liệt, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra nổi, chỉ có thể tê liệt ngã trên mặt đất, thân thể co rút đau đớn, trơ mắt nhìn cành mảnh lại bò đến lần nữa, lần này, cành mảnh nhắm vào miệng hắn…
Cầm lệnh bài nho nhỏ này trong tay, Trang Dịch nhanh chóng đưa hồn lực trong cơ thể vào, theo hồn lực vận chuyển, ánh sáng vàng kim tỏa ra ngoài, lệnh bài không chịu khống chế của Trang Dịch lơ lửng giữa không trung, ngay sau đó, lệnh bài tỏa ánh sáng vàng giống như mũi tên rời cung, mạnh chui vào trong nước bùn!



Mặc dù là lần đầu tiên khống chế lệnh bài này, nhưng Trang Dịch có trận pháp làm nền tảng, giúp quá trình khống chế của hắn cũng không bỡ ngỡ. Có hồn lực làm liên tiếp, Trang Dịch rõ ràng cảm nhận được tình huống sau khi lệnh bài vào đất bùn, như con mèo ngửi thấy mùi thịt sống, đi sâu vào trong lòng đất, lôi ra con chuột ẩn nấp ở sâu trong bóng tối.



Mà ma thú nấp ở trong đất bùn, lúc này có vẻ như cũng cảm nhận được nguy cơ lệnh bài mang đến cho nó, không chỉ bốn phía ngừng tiết ra dịch dính, dần dần, nước bùn cũng bắt đầu giảm đi, từ đầu gối mọi người rút xuống.



Những người vốn nghĩ rằng ngày hôm nay nhất định phải chết trong vũng bùn bốc mùi này nhất thời sửng sốt, đúng lúc này, giọng nói của Trang Dịch vang lên: “Tất cả mọi người lập tức rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”



Mọi người nghe vậy, nhìn Trang Dịch một cái, khi cảm nhận được dao động hồn lực cực kỳ mạnh trên người hắn, giống như đang âm thầm đọ sức với cái gì vậy, lại nhìn Lôi Tu chặt chẽ đứng bảo vệ bên cạnh Trang Dịch, lập tức, không ít người đều hiểu được cái gì.



Nhóm người Ôn Bằng có chút chần chờ nhìn Trang Dịch, bản năng muốn rời khỏi, nhưng đạo đức lại làm cho bọn họ không thể cứ như vậy buông tha mặc kệ Trang Dịch cùng Lôi Tu.



Lôi Tu thấy thế, lập tức nói: “Đội phó Ôn Bằng, xin lập tức mang theo mọi người rời đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”



Ôn Bằng nghe vậy, liếc nhìn Lôi Tu một cái, cuối cùng cắn răng mang theo tất cả mọi người quay lưng rút lui.