Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 224 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
Một người một thú ở trong hang núi này tu dưỡng hai ngày, thấy khôi phục không sai biệt lắm, Trang Dịch cùng Lôi Tu rời khỏi nơi này, bắt đầu tìm kiếm đường đi ra ngoài.
Lúc trước Lôi Tu tùy thân mang theo bản đồ, lúc đi cứu Trang Dịch đã ném nó cho Hứa Dương, nhưng cũng may Lôi Tu còn nhớ đường cơ bản, từ nó đi ở phía trước dẫn đường, Trang Dịch theo sát phía sau.
Vòng ngoài Rừng rậm Ma thú cũng không thiếu dấu vết trước đây nhân loại đi lại, mới đầu còn có thể đi theo đường nhỏ, nhưng càng đi vào bên trong, thảm thực vật càng thêm rậm rạp, bước đi cũng dần dần trở nên khó khăn.
Bởi vì có dị ma, ma thú hình thú trong Rừng rậm Ma thú cơ bản đều tuyệt chủng, không có ma thú hình thú hoạt động, ma thú thực vật mất đi thiên địch, bắt đầu sinh trưởng không kiêng nể gì, chúng nó ngụy trang thành thực vật bt, lặng lẽ sinh trưởng trong các góc rừng rậm, rất lâu không có thức ăn, đối với hai vật còn sống hiếm có xuất hiện trong rừng, không ít ma thú thực vật đều tham lam áp sát lại gần Trang Dịch cùng Lôi Tu —— cho dù không ăn được hết, ngửi mùi một chút cũng thoải mái a.
Lôi Tu bây giờ là ma thú hổ cấp chín, vì không làm cho dị ma chú ý, nó không thả tinh thần lực cùng hồn lực ra, nhưng dù sao thân thể này của nó trải qua nhiều cấp như vậy cải tạo, da dày thịt béo, qua nó cố ý điều khiển, bộ lông trên người kia đổi chiều giống như kim thép, ma thú thực vật hơi thức thời một chút gặp được đều sẽ tránh xa.
Bởi vì khối thịt đầu xương Lôi Tu khó gặm như vậy, cho nên dưới sự phụ trợ của nó, Trang Dịch đi theo phía sau Lôi Tu, trong mắt nhìn của không ít ma thú thực vật, thật sự chính là sơn dương rửa sạch đợi làm thịt.
Bộ quần áo thích hợp dã ngoại kia của Trang Dịch đã bị Lôi Tu xé rách, rơi vào đường cùng, hắn đành phải mặc lại trường bào triệu hoán sư, quần áo này ngày thường mặc vào rộng rãi phiêu dật, vừa thoải mái lại phụ trợ khí chất, nhưng ở trong rừng, thật đúng là rất không thích hợp, ưu thế duy nhất chính là trên quần áo có kèm theo phòng ngự đơn giản, nhưng tới cấp bậc như Trang Dịch hiện tại này, hiệu quả của tác dụng phòng ngự trên quần áo với hắn mà nói đã giảm bớt nhiều.
Cũng vì không làm cho dị ma chú ý mà không thả hồn lực, Trang Dịch da mịn thịt mềm lập tức trở thành đối tượng mà không ít ma thú thực vật mơ ước, cho dù sau khi những ma thú kia chạm đến Trang Dịch đều lập tức ăn không ít đau khổ từ trên người hắn, nhưng vẫn có không ít ma thú thực vật không nhìn dáng vẻ đau đớn của ma thú phía trước, người trước ngã xuống người sau tiến lên đuổi theo hai người bọn họ, bám riết không tha đi theo một đường.
Lôi Tu bị cái đám này làm cho có chút không kiên nhẫn, thấy Trang Dịch “hành động chậm chạp” cố sức đi theo sau lưng mình, nó do dự cả buổi, trong lòng không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân, tự nói với mình đây là vì nhiệm vụ, sau đó nó mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh Trang Dịch, dùng đệm thịt vỗ vỗ chân Trang Dịch, lại uy phong lẫm lẫm rung rung người, cuối cùng ngẩng đầu, đối diện Trang Dịch, tiến hành trao đổi ánh mắt với hắn.
Trang Dịch không thấy được ánh mắt nhỏ của Lôi Tu, tầm mắt hắn lập tức bị một thân lông vừa dày vừa nhiều kia của Lôi Tu hấp dẫn, theo thân thể Lôi Tu lay động, dáng vẻ xù lông kia, làm hắn nhìn mà thật muốn hung hăng nhào lên sờ một cái.
Nếu như Lôi Tu còn là ma thú của hắn thì tốt rồi. Trang Dịch có chút tức giận nghĩ, không cẩn thận hoàn toàn xem nhẹ ý Lôi Tu muốn biểu đạt.
Lôi Tu nhìn tầm mắt Trang Dịch quay vòng trên người mình, sau đó nhanh chóng thu lại, cúi đầu tiếc hận thở dài một hơi, căn bản không có tính toán đáp lại, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, sau đó không khách khí vỗ vỗ cẳng chân Trang Dịch, lại một lần nữa dùng ngôn ngữ tứ chi nói cho Trang Dịch suy nghĩ của mình.
Trang Dịch kinh ngạc nhìn Lôi Tu: “Ngươi muốn ta cưỡi ngươi…?”
Lôi Tu không kiên nhẫn lắc lắc đuôi biểu hiện khẳng định.
“Cái này…” Trang Dịch nhìn đôi mắt đỏ sậm của Lôi Tu, trong đầu vô thức nhớ lại những lời hôm đó Lôi Tu nói với hắn ở Chiến Hồn điện, cho đến bây giờ hắn còn nhớ rõ biểu cảm trên mặt Lôi Tu khi hỏi những câu đó.
Không biết hai ngày trước Lôi Tu đã từng cõng mình, trong lòng Trang Dịch ồn ào nổi lên khó chịu nho nhỏ, hắn cúi đầu vù vù nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Lôi Tu trừng mắt nhìn Trang Dịch vài lần, xác định Trang Dịch là đang từ chối nó, trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ hừ thật lớn, vô cùng khinh thường quay đầu, bước bước chân thật lớn, không lại để ý Trang Dịch.
Nhìn khắp toàn bộ đại lục, trừ Trang Dịch ra, còn chưa có người nào từng lên lưng nó đâu, chỉ là vì đi nhanh lên mà thôi, chẳng lẽ Trang Dịch thật sự nghĩ nó rất hy vọng hắn cưỡi lên người mình?!
Trang Dịch nhìn dáng vẻ này của Lôi Tu, nhún vai, tiếp tục đuổi theo.
Một người một thú lại đi ba giờ đồng hồ, duy trì liên tục xuyên qua trong rừng rậm chướng ngại tầng tầng, còn phải đối phó những ma thú thực vật phiền toái kia, ánh nắng giữa trưa xuyên thấu qua khe lá chiếu xuống, trên trán Trang Dịch toát ra một tầng mồ hôi dày mịn.
Dưới sự bao phủ của dị ma, ma thú thực vật còn có thể sống sót cũng sẽ không đơn giản đến đâu, bị đám sát thủ thực vật này nhìn chằm chằm, lại không thể phát ra uy áp cảnh cáo, chỉ giấu hồn lực trong cơ thể, khi đối phương phát động tấn công mới có thể lặng lẽ đánh trả như Trang Dịch, so với thả hồn lực bên ngoài còn vất vả hơn.
Vì thế đi tới đi lui, Trang Dịch nhịn không được bắt đầu làm ẩu ăn bớt, một số loại ma thú thực vật tính công kích không mạnh, không tạo được thương tổn gì cho hắn, cứ mặc cho chúng nó muốn tới gần thì tới đi, cọ một cái cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, hắn chuyên tâm đối phó vài sát thủ thực vật tương đối hung tàn kia là được rồi.
Lôi Tu ngẩng đầu tràn đầy lửa giận nhìn ra ngoài hốc cây, thứ bên ngoài giống như cảm nhận được bên trong có ma thú cấp cao hơn không dễ chọc, tạm dừng mười mấy giây, sau đó nó bắt đầu thật cẩn thận lùi về phía sau một khoảng, sau đó tiếp tục ở phụ cận chế tạo tiếng vang, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Lôi Tu lập tức căm tức nhảy lên, chạy ra ngoài, quay về phía nơi phát ra âm thanh kia, trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.
Ma thú tạo ra tiếng vang hoảng sợ, phát ra tiếng “chít chít” dồn dập, lập tức quay người chạy trốn.
Sau khi Lôi Tu chạy ra ngoài, Trang Dịch bỗng nhiên phục hồi tinh thần.
Khóe môi còn lưu lại cảm xúc khi Lôi Tu liếm qua, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía lão hổ vừa kiêu ngạo lại uy phong ở ngoài hốc cây kia, Trang Dịch vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình tỉnh táo một chút.
Xem ra là giấc mơ bị nhốt trong sương đen của dị ma tối qua kia quá mức chân thật, cho hắn một loại ảo giác như mơ trong mơ, lại sẽ có ảo giác thời gian quay ngược lại.
“Ngao ô~” Đúng lúc này, Lôi Tu kêu một tiếng với Trang Dịch.
Trang Dịch đang thu mọi thứ trong hốc cây lại trong không gian nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn nó. Lôi Tu lại kêu với Trang Dịch hai tiếng, thấy Trang Dịch nghe không hiểu, nó lại không nói một lời trực tiếp kéo Trang Dịch lên lưng mình, sau đó mang theo Trang Dịch đuổi theo đám ma thú kia.
Trang Dịch sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng: “Không phải ma thú thực vật sao?”
Xoang mũi Lôi Tu phát ra chút âm thanh, coi như đáp lại.
Trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia sáng, trong Rừng rậm Ma thú còn có ma thú sống sót, chỉ có thể là hai loại tình huống: một là ma thú này sinh sống trong khu trung tâm nhất của Rừng rậm Ma thú, nơi ấy có lẽ còn chưa bị dị ma công phá thất thủ; loại thứ hai chính là ma thú sống ở vòng ngoài Rừng rậm Ma thú, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, không bị dị ma giết sạch.
Bất luận là tình huống nào, đi theo chúng nó, nhất định có thể tìm được đường ra!
Tuy rằng sau khi đám ma thú kia bị Lôi Tu dọa đến đã lập tức bắt đầu liều mạng phân tán chạy trốn, nhưng Lôi Tu nhờ vào năng lực mạnh mẽ, vẫn cứ đuổi kịp chúng nó, hơn nữa đuổi theo còn là một đội ngũ ma thú tương đối lớn.
“Vậy mà lại là ma thú chuột…” Trang Dịch cùng Lôi Tu bị nhốt trong Rừng rậm Ma thú này ít nhất cũng có mười ngày, không ngờ nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ma thú hình thú, lại mà ma thú chuột cấp một!
Ma thú chuột tuy cấp bậc thấp, nhưng khả năng sinh sản mạnh, năng lực thích ứng cũng vô cùng biến thái, nếu như không phải cấp bậc quá thấp, nhờ vào bản lĩnh này của chúng nó, đủ để xưng bá đại lục, theo tình huống hiện tại đến xem, cho dù ngay cả dị ma cũng không thể làm ma thú chuột diệt sạch.
Lôi Tu cùng Trang Dịch thu liễm hơi thở, đi theo phía sau ma thú chuột, dưới sự dẫn đường của chúng nó, vòng qua các điểm phòng thủ của dị ma, đi ra bên ngoài Rừng rậm Ma thú, hang ổ của ma thú chuột.
Cuối cùng cũng ra khỏi mảnh Rừng rậm Ma thú đáng ghét này!
Giây phút xác nhận bọn họ thành công chạy thoát, Trang Dịch hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, dị ma đuổi bắt bọn họ, những dị ma cấp trung cấp thấp kia tạm thời không nói đến, chỉ dị ma cấp tám đã có trên mười con, dị ma cấp chín càng là phái ra tròn năm con, dưới tình huống như vậy, bọn họ còn có thể trốn ra mà không bị một vết thương, quả thật chính là cực kỳ may mắn, cũng ít nhiều có đám chuột nhỏ này.
Tuy rằng thành công chạy khỏi vòng vây của dị ma, nhưng nơi này cách đại quân dị ma vẫn rất gần, không tiếp tục trì hoãn thời gian, Trang Dịch cùng Lôi Tu dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi vòng ngoài Rừng rậm Ma thú, đi đến thành thị phụ cận.
Khi nhìn thấy trên cổng thành viết ba chữ “Thành Vân Quảng”, Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Thành Vân Quảng là một lối ra khác của Rừng rậm Ma thú, vị trí của nó ở phía nam đại lục, đi vào thành thị này cũng có nghĩa bước vào phạm vi của Phụ Hồn điện, nói cách khác, nó cùng thành Đông Kỳ mà Trang Dịch Lôi Tu vốn kế hoạch muốn đi, là hai phương hướng hoàn toàn ngược lại!