Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 225 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Phụ Hồn điện ở hải vực đông nam đại lục, xuyên qua Rừng rậm Ma thú, bắt đầu từ thành Vân Quảng, một mảnh thành thị vùng duyên hải này đều là khu vực chịu sự quản lý của Phụ Hồn điện, nhưng thật ra Phụ Hồn điện chân chính nằm ở trên một khu quần đảo, Thận lâu ở đảo trung tâm là biểu tượng cho Phụ Hồn điện.



Nhìn thành Vân Quảng trước mặt, Trang Dịch nhớ đến tin tức về Phụ Hồn điện biết được từ chỗ Hoàng Kiệt lúc trước, đại lục đột nhiên xuất hiện tử vực cùng cấm chế trên không trung hải vực, ngăn cản liên hệ giữa ba Hồn điện, hiện giờ Ngự Hồn điện đã vượt qua tử vực nối lại liên lạc với Chiến Hồn điện, nhưng hải vực trước mắt vẫn không người xuyên qua, tất cả tình huống trong Phụ Hồn điện, trung bộ đại lục một chút cũng không biết.



Phía trước là lãnh địa tình huống không rõ của Phụ Hồn điện, phía sau lại là Rừng rậm Ma thú nguy hiểm trùng điệp, Trang Dịch nói với Lôi Tu: “Tuy rằng Phụ Hồn điện cùng trung bộ đại lục cách một Rừng rậm Ma thú, nhưng vốn là có thành thị nối liền, chúng ta điều tra một chút tình huống phụ cận trước, rồi lại quyết định đi.”



Lôi Tu gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi, đi theo Trang Dịch đến gần thành Vân Quảng.



Bên trong thành xơ xác tiêu điều, đưa mắt nhìn ra tất cả đều là trận pháp dị ma bố trí, kiến trúc của nhân loại đã bị phá hỏng hầu như không con, toàn bộ thành thị không có một chút hơi thở của sự sống, ngay cả thực vật cũng không sinh trưởng ở trong này.



Trận pháp trong thành tuy phong phú, nhưng không có cao thủ trận pháp đóng giữ, đối với Trang Dịch hiện tại mà nói, loại bỏ cũng không khó khăn. Trang Dịch cùng Lôi Tu vừa lặng lẽ không một tiếng động mở trận pháp, vừa dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu từ thành Vân Quảng xuyên qua các thành thị vùng duyên hải, căn cứ trí nhớ tìm kiếm thành thị tiếp điểm giữa Phụ Hồn điện cùng Chiến Hồn điện khi dị ma còn chưa xâm lược đại lục nhân loại.



Nhưng mà chờ khi bọn họ vất vả đi đến nơi, cách khoảng cách mấy nghìn mét, sương mù đen đậm nồng đặc như mực bao quanh nối liền không trung kia, hoàn toàn đánh gãy hy vọng của Trang Dịch.



Không chỉ thành thị tiếp điểm bị dị ma chiếm giữ, phụ cận chỉ cần là nơi ở phía có thể đi thông Chiến Hồn điện, toàn bộ đều bị dị ma dùng sương đen bao vây tầng tầng, hơn nữa căn cứ trạng thái của sương đen đến xem, số lượng cường giả dị ma canh giữ bên trong không phải ít, khéo léo nối tiếp nhau, một khi một chỗ nào đó bị tấn công, dị ma khác nhất định có thể chạy đến cứu viện trong thời gian ngắn nhất.



Lấy thực lực hiện giờ của Trang Dịch cùng Lôi Tu, nếu như xông vào trong vùng sương đen này ngược lại không thành vấn đề, chỉ là sau khi rời khỏi nơi này, nhất định lại phải quay về trong Rừng rậm Ma thú nguy cơ trùng trùng, một lần nữa rơi vào trong nguy cơ bị bao vây chặn đường.



Nhìn đại quân dị ma ở phương xa, Trang Dịch cùng Lôi Tu không khỏi đều rơi vào im lặng.



Một lát sau, Lôi Tu dùng đệm thịt vỗ vỗ cẳng chân Trang Dịch, sau đó cúi đầu, ra hiệu Trang Dịch quay lại.




Lôi Tu nhìn Trang Dịch, trong cổ họng phát ra thanh âm tương tự “xì xì”, đồng thời cái đuôi vừa dài vừa thô kia hơi hơi lay động, nhìn qua rất đắc ý.



“Thật lợi hại.” Trang Dịch thấy thế, cười híp mắt khom lưng sờ sờ cái đầu lông xù của Lôi Tu.



Lôi Tu vừa bị Trang Dịch sờ một cái, nhất thời mất tự nhiên rung rung lông trên người, sau đó nâng chân trước lên, vuốt trái cong một cái, thi thể chim trắng đã bị ném đến trước mặt Trang Dịch.



“Ừ… Thôn Vân Tuyết Âu, nổi tiếng vì tính cách hung ác không phù hợp với bề ngoài, ngoài ra, còn là ma thú xếp trước mười, trong các loài ma thú ăn ngon nhất.” Trang Dịch từ trên xuống dưới đánh giá con chim này, nói.



Tuy rằng hắn thích gần gũi với ma thú, bằng lòng coi ma thú là sinh mệnh ngang hàng với nhân loại mà đối đãi, nhưng đối với loại ma thú không phân tốt xấu đã muốn giết hắn này, Trang Dịch là nửa phần cũng không mềm tay, trốn đông trốn tây trong Rừng rậm Ma thú với Lôi Tu lâu như vậy, Trang Dịch còn đỡ, bản thân không kén chọn gì, nhưng Lôi Tu là hổ, là động vật ăn thịt, ăn nhiều sữa bò cùng cá khô như vậy, đã sớm chán ngấy, vừa lúc con chim này đưa lên đến cửa, cho hai người đổi chút món mặn.



Vì thế, Trang Dịch gọi Tử Tinh Hoàng Điểu ra, phụ trách nướng thịt chuẩn bị cơm trưa, Lôi Tu thì chỉ huy con cá dưới chân, tránh đi những ma thú mạnh trong biển kia, bơi về phía Phụ Hồn điện.



Ma thú có ý thức địa bàn cực mạnh, ma thú trong biển cũng không ngoại lệ. Đối với kẻ từ bên ngoài tới như Trang Dịch cùng Lôi Tu mà nói, bọn họ ở trên biển cưỡi cá bơi ra chưa được một nghìn mét, cũng đã bị không ít ma thú trong biển phát hiện.



Chẳng qua bất luận Trang Dịch hay là Lôi Tu, thực lực của hai người đều không thể khinh thường, trong đó Lôi Tu có sức mạnh lãnh vực, càng làm rất nhiều ma thú hoảng sợ, hơn nữa bọn họ chỉ hai người, số lượng sẽ không làm cho đàn ma thú cảnh giác, bởi vậy cho dù Trang Dịch đi ngang qua lãnh địa của không ít ma thú, cuối cùng đi một đường, nhưng lại một trận chiến cũng không gặp phải, một đường bình an vô sự cách Phụ Hồn điện càng ngày càng gần, nhưng mà đúng lúc này, Trang Dịch cùng Lôi Tu đồng thời cảm ứng được một dao động hồn lực mỏng manh, như có như không truy tung hành tung của bọn họ.



(1) Biển nội lục: biển ăn sâu vào trong đất liền, bị lục địa, đảo hoặc quần đảo bao quanh



Lyl: nói thật đi, giờ tui mới biết hổ biết bơi đấy, trước giờ cứ tưởng động vật họ mèo sợ nước dễ chết đuối mà?