Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 239 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Một bóng đen thật lớn xuất hiện trong tầm mắt, đi theo từng bước chân Vệ Cẩn đi về phía trước, Vệ Cẩn trong lòng buồn khổ khó chịu, nhìn thấy bên cạnh có cái gì đi theo, cũng không muốn để ý tới, nhưng cảm giác áp bách đối phương cho hắn quá mạnh mẽ, đi ra mấy trăm mét, Vệ Cẩn bình phục một chút tâm tình, quay đầu nhìn về phía đại gia hỏa bên cạnh.



Lôi Tu nhìn thấy Vệ Cẩn quay đầu, cũng đưa mắt nhìn lại.



Khi người đang yếu ớt một mình, có lẽ sẽ từ chối đồng loại tới gần, thế nhưng đối với động vật, lại không có loại tư tưởng đề phòng kỳ quái này.



Nếu là Vệ Cẩn hai năm trước, đột nhiên nghe được tin dữ như vậy, hắn có lẽ sẽ nhất thời không chấp nhận được sự thật, cũng có lẽ sẽ đột nhiên bi thương ôm Trang Dịch khóc to một trận, hoặc sẽ làm ra một số chuyện điên cuồng không có lý trí, nhưng rèn luyện ở Phụ Hồn điện lâu như vậy, nhìn quen sống chết, khi nghe được tin phụ thân mình đã mất, sau nháy mắt hoảng hốt, hắn lại có thể chấp nhận rất nhanh.



Có lẽ là rất lâu trước kia, vào thời điểm hắn cửu tử nhất sinh, cũng đã làm xong tính toán xấu nhất, cho nên hiện tại biết được người thân nhất đã rời đi, chỉ có trong lòng trống rỗng, cảm nhận khác, Vệ Cẩn cũng không biết là như thế nào.



Từ sau năm thứ hai không còn nhìn thấy người Vệ gia, khi phụ thân mất hắn cũng đang chiến đấu đẫm máu, hắn còn không biết phụ thân mất cụ thể vào thời gian nào, nếu như Trang Dịch không nói… Bọn họ kỳ thực còn sống ở trong lòng hắn.



Vệ Cẩn nhìn Lôi Tu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, viền mắt không tự chủ lại đỏ.



Trong lần gặp mặt cuối cùng, hắn hình như còn yêu cầu phụ thân cái gì… Ma thú, đúng, hắn yêu cầu phụ thân bắt cho hắn một con ma thú uy phong.



Lôi Tu chú ý tới vẻ mặt Vệ Cẩn thay đổi, nhấc chân, đi đến bên cạnh Vệ Cẩn. Là cường giả đệ nhất, có giao tiếp với cả ba Hồn điện, Vệ gia đứng đầu Phụ Hồn điện, Lôi Tu tự nhiên cũng thường xuyên tiếp xúc, chẳng qua đại đa số thời điểm, Lôi Tu đều là trực tiếp gặp trưởng lão Vệ gia, ngẫu nhiên có vài lần Vệ Dụ Phong dự thính, Lôi Tu cùng Vệ Dụ Phong cũng quen biết.



Về phần Vệ Cẩn, khi Lôi Tu là cường giả đệ nhất, Vệ Cẩn mới sáu tuổi, còn là một nhóc con nhỏ nhỏ mập mập, nhưng bây giờ Lôi Tu còn nhớ rõ, khi Vệ Cẩn còn nhỏ nhìn thấy hắn, trong mắt lóe sáng rực rỡ.



Sau khi biến thành hình hổ, cùng Trang Dịch sống ở Bardon, mà Vệ Cẩn lại trở thành bạn tốt của Trang Dịch, cũng coi như chứng kiến nó đoạn thời gian mất trí nhớ kia trưởng thành, loại cảm giác huyền diệu này làm Lôi Tu cũng vô thức đối đãi khác biệt với Vệ Cẩn, hơn nữa Vệ Cẩn hiện tại còn chưa đến hai mươi đã trở thành hồn sư cấp tám, có thể đi đến một bước ngày hôm nay, hắn trả giá thậm chí còn nhiều hơn Trang Dịch.



Bất luận về tình về lý, Lôi Tu đều nên quan tâm hắn một chút.



“Khó được ngươi chịu tạm thời rời khỏi Trang Dịch, đi theo ta.” Vệ Cẩn miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ cổ Lôi Tu, “Không uổng công trước kia ta thương ngươi như vậy.”



Bởi vì bốn chân chạm đất, Lôi Tu thấp hơn Vệ Cẩn một chút, cần hơi hơi ngửa đầu mới có thể đối diện với hắn, Vệ Cẩn nhìn lão hổ trưởng thành to lớn trước mắt này, động tác nhẹ vỗ đổi thành vuốt ve: “Lúc đó ngươi chỉ lớn có chút như vậy.”


Lôi Tu nghe vậy, một luồng lôi điện bổ qua, toàn thân Vệ Cẩn tê rần, cả người giật một cái, lập tức tỉnh táo lại.



Hắn quay đầu nhìn Lôi Tu, Lôi Tu yên tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đỏ sậm trong bóng đêm giống như kim cương đỏ trong suốt, phản chiếu ánh trăng, thanh lãnh như nước, sâu không lường được.



Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy ánh mắt này giống như đã từng quen biết, trong đầu hắn chợt hiện lại sáng sớm khi hắn nhìn thấy cường giả đệ nhất, trong chớp mắt hắn cùng Lôi Tu đối diện kia, ánh mắt đối phương cũng như vậy.



Ngay khi Vệ Cẩn sắp bắt được cái gì, Lôi Tu lại quay lưng đi.



Vệ Cẩn nhìn bóng lưng nó biến mất trong bóng đêm, nhìn phương hướng, hẳn là đang đi đến chỗ Trang Dịch ở.



Vệ Cẩn đứng tại chỗ, bốn phía đen kịt, giống như cả trời đất chỉ còn lại một mình hắn.



Hắn nhìn bàn tay còn lại của mình, lòng bàn tay đan xen vết thương, da thịt trắng bệch lật vòng, nhìn qua yếu ớt mà mạnh mẽ, giống như đôi tay phụ thân trong trí nhớ.



Khi Vệ Dụ Phong mất, là Vương hồn sư cấp tám, mà hiện giờ, hắn cũng đạ tới cấp tám.



Hắn nhớ tới khi hắn năn nỉ phụ thân bắt ma thú cho mình, lúc đó hắn nhìn phụ thân cấp tám, giống như nhìn lên một ngọn núi cao.



Hiện giờ, hắn cũng đi tới một bước này, hắn… cũng thành cường giả giống như phụ thân trong trí nhớ vậy.



Bàn tay Vệ Cẩn dần dần buộc chặt, giống như cầm tay phụ thân trong trí nhớ, giống như nắm chặt sức mạnh vô hình trong lòng bàn tay.



Khóe môi hơi hơi cong lên, nụ cười cay đắng pha tạp thoải mái cùng thông suốt, Vệ Cẩn cất bước, từng bước một, đi về phía Phụ Hồn điện, mỗi một bước đi ra, sống lưng hắn càng thêm thẳng tắp.



Làm một người giống như phụ thân vậy, sống mà không sợ, chết mà không tiếc.



Thương Cẩn Cẩn quá đi QAQ