Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 47 :
Ngày đăng: 13:15 18/04/20
Sáng sớm.
Theo mặt trời mọc lên ở phương đông, không cần người gọi, năm người khác đều tự động thức dậy. Trong bảy người, tối hôm qua hầu như mỗi người đều tiêu hao hơn nửa hồn lực, chẳng qua là thời gian một đêm, căn bản không thể nào khôi phục lại thời kỳ tốt nhất. Trong đó Lục Duẫn Vi, Thượng Thanh Vân cùng Lôi Tu, bởi vì lúc trước xông lên tuyến đàu, cho nên trên người còn có rất nhiều vết thương.
Trang Dịch nhìn người ở chỗ này, thương thương, mệt mỏi mệt mỏi, hắn cưỡng chế lo lắng trong nội tâm, mặt ngoài thoạt nhìn tỉnh táo mà trấn định,Trang Dịch gọi mọi người tụ họp cùng một chỗ, hắn lấy bản đồ ra, bàn tay chậm rãi đưa theo bản đồ: “Ngày hôm qua trước khi gặp được Sâm Lâm Tượng, chúng ta ước chừng ở vị trí này, dưới sự xua đuổi của Sâm Lâm Tượng, chúng ta đều chạy trốn về hướng tây dọc theo khu vực màu đỏ này, mặc dù Sâm Lâm Tượng phá hủy đường tới của chúng ta, nhưng cũng chính bởi vì điểm này, chúng ta có thể trở về dọc theo biên giới những nơi bị nó phá hủy.
Tối hôm qua bởi vì Sâm Lâm Tượng đang nổi giận, mọi người chúng ta lại đi tách ra, bởi vậy nó cũng không phải nhắm trúng chúng ta công kích, dùng Sâm Lâm Tượng làm trung tâm, vị trí cách nó càng gần, diện tích rừng rậm bị phá hư càng lớn. Chúng ta bây giờ có thể đi về phía đông, trở về dọc theo biên giới thảm thực vật bị phá hư, bởi vì không dám khẳng định chúng ta cuối cùng là đi hướng nào, bởi vậy, nếu dựa theo lộ tuyến này mà đi, sẽ đi đến hai nơi.
Dùng nơi Sâm Lâm Tượng xuất hiện làm trung tâm, nếu vận khí chúng ta tốt mà nói, đi đến đằng trước, có lẽ có thể nhanh chóng trở về lộ tuyến trường học chỉ định cho chúng ta, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ học viện bố trí cho chúng ta. Nếu vận khí kém một chút, sẽ trở lại nơi mấy ngày trước chúng ta đã đi qua, thậm chí trực tiếp xuyên qua khu vực màu đỏ đi vào khu vực màu cam, gặp được bầy ong, hoặc là trở lại nơi chúng ta đóng quân gặp được ma thú trên cấp năm bạo động vài ngày trước.”
“Trở về tới đó?” Thượng Thanh Vân nghe vậy, cau chặt chân mày, “Học viện cho chúng ta thời gian 7 ngày để hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay là ngày thứ tư, căn cứ diện tích thảm thực vật Sâm Lâm Tượng phá hư ngày hôm đó, nếu vận khí chúng ta tốt tiến lên phía trước, như vậy còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu trở lại nơi đóng quân ban đầu, chỉ sợ…”
“Học tỷ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, trường học sẽ phái người tới tìm chúng ta sao?” Trang Dịch quay đầu hỏi Lục Duẫn Vi.
“Sẽ.” Lục Duẫn Vi nhẹ gật đầu, “Nhưng mà bởi vì chúng ta bị mất máy xin trợ giúp, hơn nữa tất cả mọi người đều phân tán, học viện muốn tìm chúng ta có thể sẽ phải tương đối cố hết sức, trong lúc đó, chúng ta phải tự mình sống sót trong Rừng rậm Ma thú. Mặt khác, bởi vì ngoài ý muốn đêm qua, người phụ trách trông giữ đồ ăn trong đội ngũ chúng ta lạc đường, mặc dù trong túi còn thả một chút đồ ăn dùng lúc khẩn cấp, nhưng là bây giờ, trên người còn túi, chỉ có ba người, ta, ngươi, Thượng Thanh Vân, mà trước mắt đứng ở chỗ này, tổng cộng có bảy người.”
Trang Dịch vừa nghe Lục Duẫn Vi nói như vậy, lập tức nhớ tới từ đêm qua đến hiện tại, mọi người cũng đều chưa ăn cơm. Hắn lập tức đem đồ ăn trong túi ra, Lục Duẫn Vi cùng Thượng Thanh Vân cũng đem mấy thứ dự trữ trong túi ra dùng chung, bởi vì tác dụng chủ yếu của ba lô là mang theo lều vải cá nhân, bởi vậy những thứ lưu giữ bên trong cũng không nhiều.
Ba phần đồ ăn khẩn cấp được lấy ra, Trang Dịch tính toán một chút, ngẩng đầu lên nói: “Chỉ đủ chúng ta ăn vào thêm ngày mai, xem ra chúng ta phải nhanh chóng làm ra quyết định.”
“Ta có thể ăn ít một chút…” Lý Lan thấy thế, sợ hãi mở miệng nói.
“Ta là phụ hồn sư, ta ăn cũng không nhiều.” Chu Thiệu nghe vậy, lập tức cũng nói.
“Ta không có khẩu vị ăn cơm.” Ngự hồn sư năm thứ tư Từ Lăng giả vờ không thèm để ý mở miệng.
“Thượng Thanh Vân cùng học tỷ là chiến hồn sư, các ngươi ăn nhiều một ít a.” Vệ Cẩn nói ra, “Trang Dịch, ma thú của ngươi ra lực lớn, ngươi cũng cho nó ăn nhiều một chút.”
“Được rồi không cần phải nói nữa.” Trang Dịch đưa tay ngăn bọn họ nhường cho nhau, “Cái đó sợ rằng các ngươi đều không ăn, ít đồ này cũng không đủ cho hai chiến hồn sư ăn được vài ngày. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là vừa đi vừa tìm kiếm đồ ăn, Lý Lan, ta nhớ ngươi là phụ hồn sư loại thực vật, ở cấp một đã có thể phân biệt thực vật có nguy hiểm hay không, như vậy bây giờ ngươi có thể phán đoán thực vật nào có thể ăn sao?”
Lý Lan nghe vậy, lập tức có chút do dự: “Hẳn là có thể a, ta có thể phán đoán thực vật có độc hay không, nhưng là không dám cam đoan thích hợp cho chúng ta ăn.”
“Ma thú của ta cũng có năng lực phân biệt nhất định, đến lúc đó ngươi hợp tác cùng nó phán.” Trang Dịch nói xong, liếc nhìn sáu người chung quanh, “Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là lộ tuyến kế tiếp, đề nghị của ta ta đã nói xong, mọi người có đề nghị nào tốt hơn không?”
Mọi người vây quanh bản đồ nhìn một vòng, xác thực ý kiến Trang Dịch đề xuất là thích hợp nhất. Thấy mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, Lục Duẫn Vi giải quyết dứt khoát: “Cứ làm theo Trang Dịch nói.”
Thừa dịp ngày mới sáng, mọi người lập tức thu thập xong lều vải, Trang Dịch và Lục Duẫn Vi cùng nhau đi tuốt đằng trước, ở giữa là hai phụ hồn sư Lý Lan và Chu Thiệu, Vệ Cẩn cùng Từ Lăng đứng tít mãi bên ngoài đội ngũ, Thượng Thanh Vân thì đi phía sau cùng, mà ba cái ba lô còn sót lại, cũng bắt đầu do bảy người thay phiên đeo.
Thượng Thanh Vân nghĩ đến lời nói thầm tổn hại Trang Dịch lúc trước, giờ phút này cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mà hắn người này mang mặt nạ đã quen, dù là trong nội tâm giận điên lên, trên mặt lại vẫn mây trôi nước chảy như trước, thấy Trang Dịch nhìn về phía hắn, Thượng Thanh Vân còn thoải mái cười khổ: “Không thể tưởng được thậm chí có Bọ Ngựa tiềm phục ở bên trong, là ta không đủ cẩn thận.”
Trang Dịch nhìn trên mặt Thượng Thanh Vân mặc dù treo cười, bàn tay lại bởi vì vết thương đau nhức mà nắm chặt, ngày thường hắn nhìn Thượng Thanh Vân giả dối chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm, hiện tại thấy hắn bộ dạng kiểu này, tâm tình lại mạc danh sảng khoái, Trang Dịch an ủi: “Không thể trách ngươi, là năng lực ngụy trang của con Bọ Ngựa kia quá mạnh mẽ, hoàn hảo là ngươi tiến lên, tránh thoát một kích trí mạng, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã trọng thương.”
Thượng Thanh Vân vội vàng khiêm tốn cười cười, Trang Dịch đều đã nói như vậy, loại thời điểm này hắn tự nhiên không chịu thừa nhận, vết thương sau lưng mặc dù không sâu, vị trí lại không tốt lắm, thoáng khẽ động thân thể, liền xé rách vết thương, đau chết được…
Trang Dịch nhìn bộ dạng cố nén đau kia, coi như là không biết, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Vệ Cẩn.
Mặc dù chiến đấu một hồi, Thượng Thanh Vân bị thương, nhưng tốt xấu hồn lực của Lục Duẫn Vi khôi phục hơn phân nửa, mọi người còn ăn hết trái cây. Trái cây này ngửi thì rất thơm, khi ăn vị lại cực kỳ bình thường, nhưng thần kỳ chính là, lại dễ chắc bụng.
Trái cây tổng cộng có mười một quả, sau khi mỗi người ăn hết quả, trong ngày cơ bản đều không đói bụng, Từ Lăng liền thu bốn trái còn dư lại, ý định ngày mai cắt đôi chia cho mọi người ăn.
Ăn uống no đủ, bảy người lập tức lại bắt đầu chạy đi, kết quả nắng mưa là việc của trời, rõ ràng sáng sớm còn mặt trời rực rỡ cao chiếu, đến chạng vạng tối, trời lại đổ mưa.
Đám người Trang Dịch hoàn hảo, cùng lắm là bị mưa dính ướt thân thể, hơn nữa trời mưa lúc này đối với bọn họ mà nói nhưng thật ra là tin vui. Phải biết nước đám Trang Dịch tùy thân mang theo phần lớn đều dùng để xử lý vết thương, đang lo phải tìm nguồn nước đâu. Nhưng là Thượng Thanh Vân lại tương đối xui xẻo, vết thương buổi chiều vừa mới xử lý tốt, sau khi bị mưa làm ướt, lập tức khó chịu muốn chết.
Thấy trời sắp tối, đám Trang Dịch dựng trước một lều vải, để Lý Lan cùng Lục Duẫn Vi vào ở, mà mấy người nam nhân bọn họ thì tìm cái hốc cây ở phụ cận, sau đó phô cái lều thứ hai trên mặt đất, như vậy năm nam nhân tốt xấu không cần ngủ đất.
Bởi vì một ngày trước là Trang Dịch gác đêm, cho nên đêm nay phải đến phiên người khác, trong đó Vệ Cẩn hôm nay tham dự chiến đấu, Thượng Thanh Vân bị thương, bởi vậy gác đêm tự nhiên rơi xuống trên người Từ Lăng cùng Chu Thiệu.
Ngày hôm qua Trang Dịch cả đêm không ngủ, hôm nay buồn ngủ muốn chết, hắn lập tức ôm Lôi Tu tìm một góc trống nằm xuống, có Lôi Tu trông coi, không đến ba phút, Trang Dịch liền tiến vào giấc ngủ.
Sau khi Trang Dịch ngủ, chỉ chốc lát sau, Vệ Cẩn cũng chui vào chỗ Trang Dịch nằm dựa lên người hắn.
Lôi Tu vốn là tựa sát bả vai Trang Dịch ngủ, thấy Vệ Cẩn vậy mà dựa vào gần Trang Dịch như vậy, còn muốn kẹp nó ở giữa, Lôi Tu lập tức bất mãn, nó đứng người lên híp mắt nhìn chằm chằm Vệ Cẩn, dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Cẩn, móng tay sắc bén của Lôi Tu vươn ra, hổ trảo dài đến 5 cm, dù ở ban đêm cũng hiện ra ánh sáng sắc bén âm u, đung đưa trên đầu Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn nhìn mấy cái móng vuốt kia, lập tức có chút kinh hãi run sợ, ở trường học hắn cùng Trang Dịch thân quen, tính tình của Lôi Tu cũng coi như lĩnh giáo qua, có khi ngay cả Trang Dịch cũng dám cong, huống chi một người ngoài như hắn.
Đêm hôm khuya khoắt thật vất vả có thể nghỉ ngơi, Vệ Cẩn cũng không muốn tự tìm phiền toái cho mình, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, dịch sang hướng Thượng Thanh Vân, một bên nói lầm bầm: “Cái này không phải mèo a, quả thực chính là một con chó, trông coi khúc xương Trang Dịch, giống như bảo bối gì không bằng…”
Lôi Tu đối lời Vệ Cẩn nói mắt điếc tai ngơ, thu hồi móng vuốt, ghé vào hõm vai Trang Dịch nhắm mắt lại đi ngủ.
Sau một lát, cảm thấy hồn lực trong cơ thể Trang Dịch dị thường chấn động, Lôi Tu lại mở to mắt. Nó nhìn Trang Dịch, cảm thấy hồn lực kia mặc dù đang dâng lên, lại cực kỳ ổn định, hơn nữa sắc mặt không có chút khác thường nào, ngủ được thực sâu, Lôi Tu nghĩ nghĩ, lại nằm sấp xuống.
Trang Dịch đã ngủ tự nhiên không phát hiện tiểu nhạc đệm vừa phát sinh, càng không biết, mình cũng khó được hưởng thụ đãi ngộ như Lôi Tu một lần —— thăng cấp trong mơ.