Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 46 :
Ngày đăng: 13:15 18/04/20
Ở đây tổng cộng bảy người, lều vải lại chỉ có ba. Mọi người cộng lại một chút, Lục Duẫn Vi cùng Lý Lan ở chung một, mà năm nam nhân thay phiên gác đêm, còn dư bốn người thì hai người một lều nằm ngủ.
Trong đó Trang Dịch cùng Vệ Cẩn rất quen thuộc, tự nhiên ngủ cùng một chỗ với Vệ Cẩn, bởi vì trong mọi người, trừ Lý Lan ra Trang Dịch tiêu hao hồn lực ít nhất, bởi vậy nửa đêm sau đầu tiên là do Trang Dịch gác.
Tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Trang Dịch để Lôi Tu ghé vào trên người hắn, mượn ánh trăng, hắn kỹ càng xem xét vết thương cho Lôi Tu.
Qua một năm này, Lôi Tu được Trang Dịch nuôi cho béo không ít, cả người tròn vo, lông hổ trên người vừa đen vừa sáng, sờ tới sờ lui vô cùng có xúc cảm, nhưng là lúc này ở dưới cổ Lôi Tu, nhất là vị trí từ chân sau đến phần lưng, trải rộng dày đặc những vết thương nhỏ, mặc dù không sâu, nhưng vết thương quá nhiều, Lôi Tu hơi chút động thân, liền có thể động đến vô số vết thương nhỏ, vài giọt máu chảy ra, thoạt nhìn đau chết được, đặc biệt là những vết thương ở các khớp xương, nếu không sớm xử lý tốt, rất dễ dàng dẫn đến vài ngày kế tiếp Lôi Tu hành động không tiện.
Loại vết thương này nếu lúc này có phụ hồn sư hệ chữa trị ở đây, tất nhiên có thể rất nhanh trị lành, nhưng mà lúc này trong đội ngũ mặc dù có ba phụ hồn sư, nhưng toàn bộ đều không phải hệ chữa trị. Trang Dịch nghĩ nghĩ, kỹ năng phụ trợ của hắn là chuyển dời, có lẽ có thể chia sẻ một chút vết thương của Lôi Tu lên ngưới hắn, nghĩ đến điều này, Trang Dịch lập tức vận dụng hồn lực, bắt đầu chậm rãi thử nghiệm.
Lôi Tu cảm thấy hồn lực của Trang Dịch không ngừng vận chuyển trên vết thương của nó, đang cảm thấy thoải mái muốn chết, giơ tay lên lại thấy trên tay Trang Dịch không hiểu sao có thêm vài vết thương, nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức giằng co.
Trang Dịch đang tiến hành đến một nửa, thấy Lôi Tu đột nhiên không phối hợp, lập tức nói: “Lôi Tu, đừng làm rộn.”
Lôi Tu mắt điếc tai ngơ, chống đỡ tứ chi đứng lên, hồn lực trong cơ thể vận chuyển, chống lại hồn lực của Trang Dịch.
Trang Dịch lần đầu tiên chuyển dời vết thương của người khác lên người mình, vậy mà chỉ một lần đã thành công, mặc dù cánh tay rất đau, nhưng thấy có hiệu quả, nội tâm hắn ngược lại thực hưng phấn, chẳng qua vừa rời đi ba vết thương, Lôi Tu liền không phối hợp, Trang Dịch lập tức đè lại thân thể Lôi Tu: “Ta giúp ngươi chuyển vài vết thương trên khớp xương lên người ta, chỉ có vài đường nhợt nhạt mà thôi.”
Lôi Tu đối mặt Trang Dịch, thân thể của nó bị Trang Dịch giữ lấy, không nhúc nhích lung tung, nhưng lại chết sống cũng không chịu nằm xuống.
Trang Dịch đành phải cúi đầu kiên nhẫn khuyên: “Kỹ năng của ta là chuyển dời, miễn cưỡng có thể coi là hồn sư hệ chữa trị. Hiện tại bảy người trong đội ngũ, chỉ có ta có thể tạm thời phụ trách một khối xử lý vết thương này. Ngươi cho ta cơ hội rèn luyện một chút, nếu ta có thể thực hành thành công trên người ngươi, như vậy trên thân thể người khác nhất định cũng có thể, cái này có trợ giúp rất lớn cho chiến đấu kế tiếp.”
Lôi Tu vẫn là cứng thân thể, chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay Trang Dịch. Trang Dịch lại thấp giọng khuyên vài câu, thật vất vả Lôi Tu cuối cùng không lại dùng hồn lực chống cự, Trang Dịch lập tức vận dụng hồn lực lại một lần nữa tiếp tục chuyển dời.
Chuyển dời các vết thương phụ cận khớp xương cùng một số vết thương tương đối sâu của Lôi Tu lên cánh tay của mình, Trang Dịch cảm thấy cánh tay nóng rát đau, làn da vốn bóng loáng xuất hiện vết máu màu đỏ tươi, hắn để Lôi Tu nằm sấp tại chỗ không được cử động, còn mình tức thì cầm đèn đứng dậy đi đến phụ cận cách đó không xa, nhìn những loại thực vật kia, cẩn thận từng li từng tí kỹ càng tìm kiếm.
Nơi này là Rừng rậm Ma thú, khắp nơi đều sinh trưởng đủ loại thảm thực vật, Trang Dịch từng thấy ở trong sách rất nhiều thực vật thông thường có tác dụng chống viêm trị liệu vết thương, hắn kiên nhẫn tìm ở phụ cận gần một giờ, mới miễn cưỡng tìm được vài cọng Ma Phong Thụ.
Cẩn thận dùng hồn lực hái xuống vài lá Ma Phong Thụ, đập nát, sau đó mang về trước mặt Lôi Tu, cùng Lôi Tu dùng nước rửa sạch vết thương, cuối cùng bôi lá Ma Phong Thụ lên trên vết thương.
Lục Duẫn Vi nói xong, trong lời nói đều là trào phúng, “Hắn nói hắn là hồn sư, hơn nữa là một quý tộc, không thể lấy một nô lệ trốn chết bên ngoài, cuối cùng hắn cho chúng ta một phần tiền tài, liền không chào mà đi.Thân thể mẫu thân vốn không tốt, lại chịu những đả kích này, cuối cùng hậm hực mà chết. Mà ta đâu, ta đi tới phụ cận học viện Bardon, khảo nghiệm tinh thần lực, sau khi phát hiện ta là hồn sư, ta liền thề, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định sẽ không để cho nhi nữ của ta sau này, phải chịu thống khổ giống như ta. Bởi những việc trải qua trong quá khứ này, ta không thể nào tha thứ cho những ma thú sống trong Rừng rậm Ma thú, ma thú hung tàn, cũng thể sản sinh hảo cảm với bất kỳ một hồn sư quý tộc giả dối nào, mà bây giờ ta lại phát hiện, ý tưởng ta đã từng kiên trì, hôm nay lại trở nên cực kỳ buồn cười…”
Trang Dịch nghe Lục Duẫn Vi nói, nghĩ tới mình khi vừa trùng sinh, là người trong lớp phụ s giúp hắn nhận ra được các hồn sư cũng không hoàn toàn là khốn kiếp, mà bây giờ, Lục Duẫn Vi lâm vào tâm tình giống hắn lúc trước, Trang Dịch thấp giọng nói: “Trong quý tộc cũng có người tốt, đồng dạng, trong bình dân cũng có bại hoại. Như các lão sư trong học viện Bardon, có khoảng một nửa là quý tộc, ngươi có thể nói bọn họ không tốt sao? Chúng ta nhìn người, có lẽ dùng tâm nhìn, không nên bị cừu hận quá khứ che mắt, bằng không, nhận thức người không rõ, bi kịch sớm muộn muốn lại tái hiện.”
“Về phần ma thú…” Trang Dịch nói xong, nghĩ tới con Sâm Lâm Tượng kia, thở dài một hơi trong lòng, “Ma thú giết chết phụ thân của ngươi, ngươi hận nó, là nhân chi thường tình. Nhưng là con voi nhỏ kia không làm bất cứ chuyện gì với chúng ta, mà chúng ta lại động thủ thương tổn nó… Kỳ thực, cách làm của chúng ta, cùng một ít ma thú hung tàn, lại có cái gì khác nhau đâu.”
“Nhưng chúng ta là hồn sư a. Hồn sư cần ma thú trở thành hồn thú, mới có thể tiến giai. Không phải tất cả ma thú đều tự nguyện trở thành hồn thú. Năm đó ta thề muốn trở thành một nữ hồn sư mạnh mẽ, nếu không giết chết ma thú, ta làm sao có thể tiến giai… Cho nên, hồn sư cùng ma thú trời sinh chính là đứng ở hai mặt đối lập… Chúng ta nhất định cùng ma thú chém giết lẫn nhau, không chết không thôi…” Lục Duẫn Vi lẩm bẩm nói, trong mắt lại tràn đầy mê mang.
Trang Dịch cũng lâm vào trầm tư. Hồi lâu sau, Trang Dịch chậm rãi nói: “Không phải như thế.”
Lục Duẫn Vi ngẩng đầu nhìn hắn.
Trang Dịch lẳng lặng nhìn Lôi Tu trong ngực mình, nói khẽ: “Nhân loại cùng ma thú là có thể chung sống, rất nhiều ma thú bản thân không thể tiến giai, sau khi trở thành hồn thú, linh hồn chuyển hóa làm năng lượng bị loài người sử dụng, chúng nó vẫn đang có ý thức tồn tại ở tinh thần không gian của chúng ta, cộng đồng phát triển cùng chúng ta, bởi vậy có không ít ma thú là tự nguyện trở thành hồn thú, như chuồng nuôi ở học viện Bardon, không phải đều là thế sao. Ngày đầu tiên chúng ta vừa gia nhập học viện, lão sư đã dạy cho chúng ta, phải tìm ma thú có cảm ứng với mình, khiến nó trở thành hồn thú của chúng ta, chỉ có như vậy, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, cho nên, hồn sư cùng ma thú, vốn phải là hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có điều đại đa số người bị tham lam che mắt, lấy tay dính máu tươi làm đại giới, tự mình cưỡng ép trở nên mạnh mẽ mà thôi. Học tỷ, chúng ta không nên trở thành người như vậy… Ta tin tưởng, cuối cùng có một ngày, quan hệ giữa nhân loại cùng ma thú sẽ thay đổi.”
“Sẽ có một ngày như vậy sao…” Lục Duẫn Vi nghĩ đến tình hình thu phục hồn thú lúc trước khi mình mới vừa gia nhập học viện Bardon, toàn thân chấn động, thần sắc trong mắt phức tạp lại hối hận, nàng nhìn Trang Dịch, ngơ ngác nói.
“Nhất định sẽ.” Trang Dịch cúi đầu ôn nhu nhìn Lôi Tu trong ngực, nhẹ nhàng nói.
Lôi Tu ngẩng đầu nhìn Trang Dịch một cái, sau đó duỗi đệm thịt không chút nào khách khí ấn lên mặt Trang Dịch một cái.
Trang Dịch không biết làm sao, mạc danh nở nụ cười, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên gương mặt Lôi Tu một cái. Lôi Tu ngẩn ngơ, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó rất nhanh đưa bên mặt kia lại gần.
Trang Dịch bật cười, nhẹ nhàng bắn trán của nó một cái.
Lục Duẫn Vi ngẩng đầu nhìn Trang Dịch cười, lúc này, thời gian tối tăm nhất đã qua, sáng sớm tiến đến, mặt trời từ từ bay lên từ phương Đông, rõ ràng nhu hòa đánh thức cả cánh rừng.
Ánh mặt trời rơi vào trên mặt Lục Duẫn Vi, nàng nhìn Trang Dịch, từ từ, tâm chính thức bình tĩnh lại.
“Trang Dịch, cám ơn ngươi.” Nàng nói khẽ.