Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 74 :

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Trang Dịch cảm thấy được dị thường của cơ thể mình, mặt mũi lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng xoay động thân thể, muốn điều chỉnh tư thế, kết quả động thế nào cũng không đúng, cả người Lôi Tu đều là lông xù, hơn nữa bây giờ là mùa đông, bởi vì nguyên nhân khí hậu, lông trên thân thể mọc rậm hơn mùa hạ, ngày thường dùng tay vuốt thì cảm thấy xúc cảm rất tốt, lúc này dùng thân thể đụng vào, lại cảm thấy không thích hợp.



Lôi Tu đang từ từ đi tới rất nhanh phát hiện Trang Dịch khác thường, nó dần dừng bước lại, quay đầu nhìn Trang Dịch.



Trang Dịch thấy Lôi Tu muốn quay đầu, lại càng thấy lúng túng, vội vàng ngăn cản nó, bảo nó nhìn về đằng trước, tiếp tục đi đừng có ngừng.



Lôi Tu có chút không hiểu sao, còn tưởng rằng Trang Dịch ngồi không ổn, nó nhấc đuôi, cuốn qua eo Trang Dịch, giúp Trang Dịch cố định thân thể.



Trang Dịch không nghĩ tới đuôi Lôi Tu lại đột nhiên đưa qua, hắn đang cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ quái dưới thân, khiến bản thân chuyển lực chú ý đi chỗ khác, kết quả đột nhiên có thứ gì luồn ngang qua hông quấn lấy eo hắn, Trang Dịch sợ hết hồn, lập tức cúi đầu xuống nhìn, sau khi nhìn thấy là đuôi của Lôi Tu, nhất thời thở dài một hơi.



Bởi vì toàn bộ lực chú ý đều ở trên người mình, cho nên Trang Dịch cũng không phát hiện khi đuôi của Lôi Tu kéo ngang qua hông hắn, ánh mắt bỗng nhiên biến hóa.



Vì giúp chính mình không còn tiếp tục lúng túng như vậy, thừa dịp hiện tại có thời gian, Trang Dịch vội vàng tháo bông tai của Lôi Tu xuống, muốn xem một chút Lôi Tu làm thế nào để đi vào.



Bình thường tai Lôi Tu mẫn cảm muốn chết, vùng vẫy cả buổi mới cho Trang Dịch đụng, nhưng hiện giờ Trang Dịch vươn tay tháo bông tai, vậy mà Lôi Tu quỷ dị không có bất kỳ giãy dụa nào, cứng nhắc tiếp tục bước tiến của mình, giống như lực chú ý hoàn toàn bị một chuyện khác hấp dẫn.



Mà Trang Dịch đang quẫn bách muốn chết, tự nhiên cũng không để ý đến chỗ quái dị của Lôi Tu, một người một thú đều có suy nghĩ riêng, sau khi Trang Dịch tháo bông tai xuống, lập tức đưa hồn lực vào, sau đó nhanh chóng bắt đầu xem.



Có chuyện khác chuyển dời lực chú ý, quả nhiên rất nhanh Trang Dịch đã không để ý tình huống dưới thân, lặp lại mấy hình ảnh Lôi Tu xông vào kia xem nhiều lần, xác định Lôi Tu không hoàn toàn bộc lộ thực lực ra, Trang Dịch suy tư trong lòng một lát, sau đó trả bông tai lại cho Lôi Tu.



Đoạn đường từ vị trí Trang Dịch đến bên ngoài rừng rậm ma thú, lúc vào thời gian Lôi Tu bỏ ra không đến 5 phút, kết quả lúc ra ngoài, vì để cho Trang Dịch nằm trên lưng thoải mái một chút, bước chân của Lôi Tu cực kỳ chậm, vậy mà đi hơn một giờ.



Mặc dù lần này Trang Dịch lên cấp, nhưng mà trên người đổ máu quá nhiều, lúc trước chịu đựng đau đớn trong ngoài cơ thể khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, bởi vậy sau khi xem xong ghi chép bên trong ảnh tinh, xem nhẹ thân thể khác thường, Trang Dịch ghé vào trên người Lôi Tu, bởi vì trong tiềm thức cho là mình đã an toàn, rất nhanh hắn đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, mơ mơ màng màng liền lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.



Lôi Tu đang cõng Trang Dịch chất phác đi tới, cảm giác phía sau lưng bị Trang Dịch chống lên một chỗ từ từ biến mất, đồng thời toàn thân vốn cứng ngắc của Trang Dịch càng ngày càng buông lỏng, đến cuối cùng cả người đều an tâm ghé vào trên lưng nó, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia thần sắc tiếc hận, nhưng mà cái đuôi nó ngược lại quấn chặt hơn, miễn cho Trang Dịch tỉnh lại một cái không cẩn thận thực sự ngã xuống.



Đợi khi Trang Dịch cùng Lôi Tu trở lại nơi đi vào, trời đã tối hoàn toàn, vị trí đằng trước cửa, ngọn đèn của học viện sáng mông lung, chiếu sáng con đường rời đi, lão sư phụ trách trong coi rừng rậm ma thú thấy có người đi ra, hắn lập tức mở cửa, khi thấy một con hổ cõng một người đi đến gần phía hắn, không cần đoán cũng biết là Trang Dịch kia, lão sư lập tức nói: “Nhanh lên nhanh lên, còn thiếu một mình ngươi chưa đi ra thôi.”



Trang Dịch đang ngủ mơ hồ đột nhiên nghe được tiếng nói, thân thể phản xạ có điều kiện run lên, sau đó chậm rãi mở ánh mắt chua xót ra.



Lôi Tu cảm thấy Trang Dịch bị đánh thức, lập tức không kiên nhẫn gầm lên với lão sư kia một tiếng.




Trang Dịch thấy cũng nên trở về, hắn đứng dậy, đặt lại mấy cái ghế lão sư bày ra về chỗ cũ, sau khi nói lời cảm ơn với hai vị lão sư, lúc đó mới rời đi.



Trên đường trở về, Lôi Tu có vẻ như còn muốn cõng Trang Dịch đi, chẳng qua bị Trang Dịch từ chối. Bây giờ trên người hắn còn mặc bộ trường bào kia, trải qua lúc trước làm hắn vô cùng lúng túng, tuyệt đối không muốn lặp lại lần nữa.



Trở lại phòng ngủ, sau khi Trang Dịch giúp Lôi Tu pha một chén sữa bột không thể thiếu mỗi đêm, liền không thể đợi được mà vận chuyển hồn lực chạy trong cơ thể, quả nhiên những vị trí bị thương kia, hồn lực muốn tuần hoàn qua là cực kỳ phiền toái, giống như khối khu vực kia bị chặn lại hơn phân nửa, loại cảm giác hồn lực đi đến nửa đường lại bị phá hỏng này là cực kỳ khó chịu, nhưng lại không thể nhảy qua, chỉ có thể giữ quyết tâm chậm rãi đi khơi thông nó.



Khi Trang Dịch ngồi trên giường cảm nhận hồn lực trong cơ thể,Lôi Tu đã uống xong sữa ngồi bên cạnh nhìn hắn, giống như nhìn thế nào cũng không chán vậy, ai cũng không biết nó nhìn chằm chằm Trang Dịch, suy nghĩ cái gì.



Thấy đêm ngày càng sâu, Trang Dịch biết mình nhất định không thể đối phó những thứ này trong một đêm, hắn mở mắt ra, tạm dừng tu luyện, sau đó vẫy vẫy tay với Lôi Tu.



Lôi Tu lập tức nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên giường, sau đó nằm bên kia giường. Trang Dịch đổi lại áo ngủ, ngáp một cái, thuần thục chui vào trong ngực Lôi Tu, một người một thú ôm thật chặt, cùng nhau ngủ.



Nửa giờ sau, Lôi Tu chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, sau đó cúi đầu xuống dán lên trán Trang Dịch, đưa hồn lực của mình vào trong cơ thể Trang Dịch, nó không biết kỹ năng chuyển dời như Trang Dịch, cho nên không thể khơi thông hồn lực trong cơ thể giúp Trang Dịch, nhưng mà cho Trang Dịch một chút hồn lực của nó, sẽ khiến cho Trang Dịch ngủ được thoải mái hơn một chút.



Trang Dịch đã chìm vào mộng đẹp quả nhiên phát ra tiếng thở dài thư thái, bản năng càng ôm chặt Lôi Tu.



Lôi Tu thấy thế, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nó chậm rãi duỗi đuôi, dùng chóp đuôi đưa lên thuận theo độ cong đôi chân Trang Dịch, sau đó đụng vào bộ vị giữa hai chân hắn, cảm giác chỗ ấy mềm mại, xúc cảm hoàn toàn không giống ban ngày Trang Dịch ngồi trên người nó, Lôi Tu dùng cái đuôi nhẹ nhàng trêu đùa trong chốc lát, kết quả Trang Dịch ngủ mơ giống như bị quấy rầy đến, có chút bất an giật giật thân thể, Lôi Tu thấy thế, vội vàng thu đuôi lại, sau đó giống như thường ngày, dùng đuôi vòng quanh thân thể Trang Dịch, nhắm mắt lại, cũng thỏa mãn cùng đi ngủ.



Bởi vì nghỉ đông không dài như nghỉ hè vậy, một đường đi từ Ellen đến Bardon cũng cần ròng rã hơn 50 ngày, cho nên kỳ nghỉ này Trang Dịch cũng không có ý định trở về, dù sao đối với hắn mà nói, ở nơi nào cũng giống nhau, duy nhất có chút tiếc nuối chính là không thể nhìn thấy vài người bạn ở Bardon kia.



Không đến vài ngày sau, Trang Dịch lần lượt nhận được kinh hỉ đến từ Bardon, theo thứ tự là thiệp chúc mừng hoặc quà tặng nhỏ mà đám Vệ Cẩn gửi cho hắn vân vân, bởi vì mọi người tự gửi của mình, dẫn đến mỗi ngày Trang Dịch đều phải đi lại giữa phòng ngủ cùng phòng thu tin tức, đồng thời cũng bắt đầu phiền não hắn nên gửi quà gì đáp lễ mới tốt đây.



Lôi Tu nhìn bộ dáng vui vẻ mỗi ngày của Trang Dịch khi nhận được quà tặng, nhịn không được có chút ghen tỵ chẳng qua khi trong mấy phần quà còn có thứ gì đó tiện thể đưa cho Lôi Tu, dù là cái kia Lôi Tu không để vào mắt, nhưng với những món quà kia nó cũng miễn miễn cưỡng cưỡng không bài xích như vậy.



Hôm nay, Trang Dịch nhận được găng tay thích hợp dùng cho mùa đông từ Lý Lan, ghép thành đôi với đôi găng tay này là nơ bướm có thể buộc lên đuôi Lôi Tu, đối với cái thứ này, Lôi Tu xì mũi coi thường, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho một cái, Trang Dịch cũng không biết tại sao Lý Lan sẽ gửi thứ này đến, chỉ là tưởng tượng bộ dạng nơ con bướm treo ở trên đuôi Lôi Tu, hắn đã cảm thấy buồn cười.



Bởi vì toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Lôi Tu, cho nên khi trước mặt có người đi tới, Trang Dịch thiếu chút nữa không để ý đến hắn, thẳng đến khi người kia đứng lại trước mắt hắn, cười nhẹ hỏi: “Chuyện gì thú vị như vậy?”



Trang Dịch ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đến, lập tức lên tiếng chào: “Đường Việt học trưởng.”