Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 88 :

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Lời Phạm Chí Văn nói nhất thời khiến Trang Dịch biến sắc: “Ngươi hạ độc chúng ta?”



“Trong thân thể kỳ nhông động có độc, lúc trước khi các ngươi xông vào, chỉ cần da có tiếp xúc đến, độc tố sẽ tự động hấp thu vào trong thân thể……” Phạm Chí Văn thấy có hy vọng, vội vàng lớn tiếng nói, “Các ngươi nhìn làn da trên người một cái xem có phải có điểm trắng, đồng thời cảm thấy choáng váng đầu, thể lực không chống đỡ nổi hay không, cho dù chỉ là rất nhỏ, nhưng nếu không giải được đúng lúc, sẽ ngày càng nghiêm trọng!”



Trang Dịch lập tức vén áo nhìn, quả nhìn nhìn thấy trên da hiện lên một ít điểm nhỏ màu trắng, số lượng không nhiều lắm, nhưng quả thật quỷ dị, lại liên tưởng đến hắn yếu ớt chẳng hiểu tại sao, xem ra lời Phạm Chí Văn nói là thật. Trang Dịch lại nhìn về phía Lôi Tu, sau khi kéo áo Lôi Tu ra nhìn thấy điểm trắng dày đặc, Trang Dịch nhất thời sửng sốt, hiển nhiên Lôi Tu trúng độc còn nặng hơn hắn, nhưng hắn không chỉ không biểu hiện ra ngoài một chút nào, thậm chí cuối cùng còn ôm Trang Dịch trên người phụ trách tấn công chủ yếu.



Trang Dịch không tự giác ngẩng đầu liếc nhìn Lôi Tu một cái, khi phát hiện Lôi Tu cũng đang nhìn hắn, tim Trang Dịch không khỏi ngừng một chút, lập tức buông tay hắn, sau đó đi đến trước mặt Phạm Chí Văn: “Thuốc giải.”



Phạm Chí Văn ngẩng đầu nhìn Trang Dịch, nói: “Không có thuốc giải, chỉ có thể do ta giúp các ngươi dời độc tố ra, sau đó ta hóa giải hết chúng nó……”



Trang Dịch nghe vậy, nhất thời nhíu chặt chân mày, tình huống từ chủ động thành bị động, Phạm Chí Văn người này lòng dạ hẹp hòi, lúc này hắn cùng Lôi Tu đều trúng độc, một khi thật sự để hắn đến giải, trời mới biết có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn hay không.



Phạm Chí Văn thấy Trang Dịch lưỡng lự, biết được mình tạm thời không phải chết, lập tức thở nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn qua Lôi Tu cách đó không xa một cái, con ngươi vòng vo đảo quanh nói: “Nếu không các ngươi có thể để một người tới thử trước, nếu thất bại mà nói, lại giết ta cũng không muộn.”



“Ngươi biết làm thế nào đi ra khỏi nơi này không?” Trang dịch làm xong quyết định, hỏi Phạm Chí Văn.



Phạm Chí Văn sửng sốt, đang muốn nói cái gì, quay đầu lại thấy Lôi Tu đang nhìn hắn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, nói: “Biết, ta có thể đưa các ngươi ra ngoài.”



“Tốt lắm, sau khi ra ngoài lại thì giải độc.” Trang Dịch giải quyết dứt khoát.



Phạm Chí Văn dẫn đường phía trước, Lôi Tu cùng Trang Dịch phân biệt đi theo phía sau hắn, Lôi Tu thấy Trang Dịch hai chân phù phiếm không có sức, vừa định đi lên đỡ hắn, Trang Dịch lại lắc đầu: “Không cần.”



Lôi Tu kỳ quái nhìn Trang Dịch.



“Ngươi cũng trúng độc, tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu hơn ta bao nhiêu.” Trang Dịch nói, khi nhìn thấy điểm trắng trên người Lôi Tu, một khắc kia trong lòng Trang Dịch trừ khiếp sợ ra, còn vọt lên một mảnh xấu hổ.



Từ sau khi rơi xuống Liệt cốc này, tỉnh dậy đã phát hiện Lôi Tu không chỉ biến thành người, thực lực còn đột nhiên tăng mạnh, bây giờ tuy hắn là hình người, nhưng trên bản chất vẫn là một con hổ lớn, mỗi cử động ngày thường làm ra đều không có khác biệt gì với quá khứ, Trang Dịch vừa thích ứng hắn là hình người, đồng thời thói quen Lôi Tu mạnh mẽ, càng thêm ỷ lại hắn hơn quá khứ, cho đến vừa rồi nhìn thấy Lôi Tu trúng độc còn nặng hơn hắn, là vì bảo vệ hắn mà không nói một câu, Trang Dịch mới tỉnh ngộ lại, bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.



Hắn là hồn sư, muốn càng mạnh, nhất định phải có lực nhẫn nại cùng sự kiên quyết vượt qua người thường, Lôi Tu là triệu hoán thú của hắn, cả đời này đều sẽ cùng theo ở bên cạnh hắn, nhưng mà Trang Dịch lại không thể quen quá mức ỷ lại Lôi Tu che chở, nếu không cứ tiếp tục kéo dài như vậy hắn sẽ không thể tiến thêm được.



Lôi Tu có thể làm được, Trang Dịch tự nhiên cũng có thể.



Lôi Tu nhìn bóng dáng Trang Dịch cắn răng kiên trì tự mình đi, cúi đầu nhìn bàn tay bị Trang Dịch buông ra của mình, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Phạm Chí Văn đặc biệt rét lạnh.



Phạm Chí Văn đi ở phía trước đang tính toán rùng mình một cái, quay đầu lại lại là khuôn mặt tái nhợt của Trang Dịch, hắn nhất thời yên lòng, mang theo Lôi Tu cùng Trang Dịch đi tới lối ra.



Đi theo phía sau Phạm Chí Văn vòng tới vòng lui trong động đá, Trang Dịch phát hiện lối đi ra ngoài này lung tung hơn đường vào nhiều, hơn nữa bởi vì trên vách đá không bị một tầng kỳ nhông động bao trùm, tuy rằng đến phía sau lối đi cũng có thể càng ngày càng nhỏ, nhưng không chen chúc như lúc đi vào. Nhưng mà thân thể Phạm Chí Văn béo hơn Trang Dịch cùng Lôi Tu, sau khi đi ra một đoạn đường, hắn không thể không biến thành kỳ nhông động, nếu không hắn sẽ kẹp ở giữa đường căn bản không ra được.


“Trận pháp……” Trang Dịch ngơ ngác nhìn trận pháp kia, giống như thấy được mỹ nhân tuyệt thế, hai mắt tỏa sáng rất nhanh bắt đầu nghiên cứu.



Lôi Tu nhìn bộ dạng này của Trang Dịch, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều, chẳng qua rất nhanh hắn đã thu hồi lại hồn lực.



Trang Dịch đang nghiên cứu thích, Lôi Tu đột nhiên thu lại, nhất thời có chút bất mãn nhìn về phía Lôi Tu.



“Nơi này rất lạnh, hơn nữa không hợp ở lâu.” Lôi Tu nói với Trang Dịch.



Trang Dịch sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần, bọn họ vừa mới đi ra ngoài tường đá, phụ cận không có một chút vật chắn nào, lạnh buốt, càng miễn bàn bên cạnh có một thi thể Phạm Chí Văn……



Sau khi để cái thứ hình vuông kia vào không gian, Trang Dịch tính toán kéo thi thể Phạm Chí Văn vào bên trong tường đá kia.



Ánh mắt Lôi Tu nhìn thi thể Phạm Chí Văn tràn ngập chán ghét, Trang Dịch nói: “Đám kỳ nhông động bên trong kia do Phạm Chí Văn điều khiển không biết đã chết bao nhiêu, lúc trước trên người Phạm Chí Văn có bảo vật nên bị hắn điều khiển, hiện tại hẳn là đều tự khôi phục ý thức của bản thân, Phạm Chí Văn hại chết nhiều kỳ nhông động như vậy, giao thi thể hắn cho chúng nó đi……”



Độc trong cơ thể Trang Dịch tuy đã được giải, nhưng thể lực cùng hồn lực lại không khôi phục hoàn toàn nhanh như vậy, Lôi Tu ngăn cản Trang Dịch, tự mình ném thân thể Phạm Chí Văn vào, kết quả hắn vừa mới ném vào, kỳ nhông động bên trong lập tức thò đầu ra, sau khi nhìn thấy Phạm Chí Văn, đám kỳ nhông động cả kinh, sau đó đều lộ ra răng nanh sắc bén……



Sau khi Trang Dịch cùng Lôi Tu rời tường đá, đi về phía trước dọc theo dòng suối nhỏ, càng lên cao dòng nước càng lớn, ở hai bên dòng suối có thực vật màu nâu có chút giống cỏ lau sinh trưởng, mỗi cây cao tầm một người vậy, gió thổi qua, cỏ lau va chạm với nhau lại có thể quỷ dị phát ra âm thanh giống như tiếng người thét chói tai, trong đêm tối như thế này, nghe có chút khiến người ta rợn cả tóc gáy.



Lôi Tu nhìn Trang Dịch đi từng bước một, nhịn không được tiến đến phía sau hắn, đưa ra một tay kéo hắn từ phía sau lưng.



Trang Dịch quay đầu: “Làm sao vậy?”



“Ta ôm ngươi.” Lôi tu nói, hơi nóng khi nói chuyện phả vào tai Trang Dịch.



Trang Dịch phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, kết quả Lôi Tu ôm thân thể hắn gắt gao, Trang Dịch đành phải nghiêng đầu đi một chút, nói: “Tự ta có thể đi.”



“Ngươi rất lạnh.” Lôi Tu nói xong, hai tay cầm lấy tay Trang Dịch, dùng lòng bàn tay sưởi ấm đầu ngón tay hắn, “Ngươi cũng rất mệt đi……”



Lúc này vừa lúc gió dừng lại, đám cỏ lau không còn “thét chói tai”, bốn phía một mảnh yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Lôi Tu vang vọng bên tai Trang Dịch, không biết vì sao, Trang Dịch cảm thấy có chút luống cuống.



Quả nhiên hắn không thích quá mức thân cận cùng người khác, đây nếu là một con hổ thì một chút cảm giác hắn cũng không có……



Trong lòng Trang Dịch cảm thán, cảm thấy Lôi Tu kề sát vào tai hắn bắt đầu liếm láp, hắn vội vàng né tránh, thỏa hiệp nói: “Chúng ta cùng đỡ nhau đi đi.”



Trang Dịch trúng độc xong còn chưa khôi phục, Lôi Tu tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhất định cũng kém hơn bình thường một chút, hai người đỡ nhau đi, vừa ấm áp lại dùng ít sức.



Lôi Tu thấy ánh mắt Trang Dịch kiên quyết, đành phải đáp ứng, sau đó một tay kéo thân thể Trang Dịch, đặt tay hắn vào trong áo mình, ở trong gió rét lạnh lùng, cùng với tiếng “thét chói tai” của cỏ lau, hai người tiếp tục bước đi trong vực sâu Liệt cốc tối đen không nhìn tới cuối.