Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 121 : Không được chết tử tế
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Nói trắng ra, điều khiến Phong Bắc rối loạn nhất là, cậu nhóc giấu diếm mình.
Thôn Thạch Hà không hỏa thiêu người chết, mặc áo thọ đặt trên tấm phản trong nhà chính một tối, hôm sau đặt vào quan tài chôn cất, gọi là mồ yên mả đẹp.
Thi thể của Lưu Thành Long bị giải phẫu, gan cũng bị moi ra, kiểm nghiệm xong thì lại cất vào, khâu lại rồi đem chôn, đã thành một ngôi mộ rồi.
Lúc thi thể được phát hiện, mức độ thối rữa hơi cao, việc chiết xuất sinh vật của bên pháp y hơi khó khăn, giờ thì khỏi nói nữa, mở quan tài không có ý nghĩa gì cả.
Phong Bắc nhìn ánh mắt hừng hực của thiếu niên, trong đó có tìm tòi nghiên cứu, cũng có gì đó rất kì lạ.
Lần đầu tiên gặp cậu nhóc, Phong Bắc cảm thấy cậu lúc cười rộ lên thật là xán lạn, cũng rất đáng yêu, gặp nhau vài lần, phát hiện cậu nhóc hơi chập chập, ăn nói thì bố láo bố toét.
Tác phong bừa bãi, trong lòng lại chứa rất nhiều bí mật, thường lơ đãng lộ ra nét sầu lo không hợp tuổi.
Còn chưa trưởng thành đã bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, không biết là bị áp lực gì lớn đến thế.
Phong Bắc đã từng điều tra cậu nhóc, thành tích học tập tàm tạm, không liên quan gì đến chăm chỉ vất vả hết, mối quan hệ trong trường cũng rất tốt, còn có một người bạn thân, sống trong Lão Thành, tên là Giả Soái.
Cậu nhóc có cuộc sống thanh xuân rất đỗi bình thường, không khác gì với mọi người, lại không biết được sự đặc biệt của cậu đến từ đâu.
Ban đầu Phong Bắc chỉ là bị lòng hiếu kỳ quấy phá, trêu cậu nhóc một chút, thấy cậu bị mình đùa đến giơ chân, cảm thấy rất vui.
Có lần Phong Bắc trở lại nơi ở, vừa uể oải vừa buồn bực, nhưng bởi có cậu nhóc phân tán lực chú ý, thả lỏng hơn nhiều, trong lòng anh nảy lên một suy nghĩ, có đứa em trai như vậy cũng không tồi.
Cho nên anh sẽ cho cậu nhóc sự nhẫn nại vượt xa những người khác, cũng sẽ cho cậu phần dung túng độc nhất vô nhị này.
Phong Bắc rất ghét bị người khác sờ đầu, nhưng lúc cậu nhóc làm vậy, anh không giận, mà còn nói đùa được.
Chứ đừng nói là cậu động tay động chân với anh.
Chưa hết, Phong Bắc không cho ai động vào bình nước của mình, đội viên nào cũng không được, đây là cấm kỵ của anh.
Nhưng anh lại đồng ý cho cậu nhóc động vào.
Một loại gạo nuôi trăm loại người, cái gọi là tiêu chuẩn của mình không thể nào áp lên người khác được, điều đó là không thể.
Có lẽ trong mắt người khác, Phong Bắc và cậu nhóc không khác gì những cặp anh em bình thường khác, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng kỳ thật anh đã nhiều lần ngoại lệ, ngay cả Dương Chí và Lữ Diệp cũng đã nhận ra.
Ban đầu Phong Bắc còn nghĩ, có phải mình chiều thằng nhóc này quá rồi không? Không thể như vậy nhỉ? Cảm giác không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được.
Dần dà, Phong Bắc không còn những suy nghĩ đó nữa.
Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, anh liền hết cách.
Cũng chỉ có cậu nhóc mới có thể khiến mình thả lỏng, tạm thời thoát ra khỏi vụ án khó bề phân biệt được.
Mãi đến khi Phong Bắc nhận vụ án thôn Thạch Hà, anh mới chạm đến một mặt khác của cậu nhóc, thông minh, logic cao, thiên phú cực tốt, khiến cho anh mừng rỡ hết lần này đến lần khác.
Phong Bắc đương nhiên ngày càng để ý cậu nhóc, cũng cách cậu nhóc ngày càng gần.