Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 126 : Anh sợ em bị dạy hư
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
“Bố mẹ nhóc ấy còn chưa đến tìm tôi, cái thằng anh trai tự nhận như cậu lại tới trước, Phong Bắc, cậu không cảm thấy mình quản rộng quá à?”
Hơn 12 giờ, mọi thứ tĩnh lặng.
Gió đêm thổi qua, hàng liễu ven bờ sông lay động, phát ra âm thanh xào xạc.
Tào Thế Nguyên bóc kẹo thong thả nói, “Đội trưởng Phong, muộn thế này rồi còn gọi tôi ra, không giống tác phong của cậu nhỉ, cậu bạn nhỏ mách cậu chứ gì.”
Phong Bắc hút một hơi thuốc, “Đùa cũng một vừa hai phải thôi, cậu dọa em ấy rồi.”
Tào Thế Nguyên đính chính, “Cái này không phải là đùa.”
Giọng Phong Bắc lạnh hẳn đi, “Cậu có ý gì?”
Tào Thế Nguyên dửng dưng đáp, “Ý ngay mặt chữ.”
Phong Bắc ném nửa điếu thuốc xuống di giày lên, “Cậu làm thật à?”
Tay Tào Thế Nguyên vẫn đút trong túi, gió thổi loạn mái tóc anh, che khuất đôi mắt hồ ly ấy, “Có vấn đề gì sao?”
Trong ngực Phong Bắc nổi lên một ngọn lửa vô danh, anh ném phăng cái mặt nạ đồng nghiệp đi, gọi cả họ cả tên, “Tào Thế Nguyên, hôm nay nói hai năm rõ mười đi, con mẹ nó bình thường mày không dính dáng gì đến tao, nhưng nếu mày dám trêu vào em ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Tào Thế Nguyên vẫn cái dáng vẻ ấy, “Đội trưởng Phong, giờ cậu dùng thân phận gì nói chuyện với tôi?”
Mặt Phong Bắc biến sắc.
Tào Thế Nguyên nói, “Cậu chỉ là hàng xóm của nhóc ấy thôi, không phải người giám hộ của nhóc.”
Phong Bắc bạnh cằm, “Đó là em tao.”
Tào Thế Nguyên cười khẽ.
Gân xanh Phong Bắc nổi lên, “Đệt, mày cười cái gì?”
Tào Thế Nguyên mỉa mai, “Bố mẹ nhóc ấy còn chưa đến tìm tôi, cái thằng anh trai tự nhận như cậu lại tới trước, Phong Bắc, cậu không cảm thấy mình quản rộng quá à?”
Phong Bắc như bị một cây gậy vô hình đánh trúng, trong đầu vụt qua một suy nghĩ, thoáng cái đã biến mất.
Tào Thế Nguyên hất một phiến lá rơi trên vai, giọng lạnh nhạt, “Nhắc cậu một câu, nhóc ấy là một cá thể độc lập, không phải tài sản riêng của cậu.”
Tài sản riêng? Phong Bắc bị cái từ này làm tròn mắt.
Tuy rằng chưa từng yêu đương, cũng biết từ đó dùng giữa anh và cậu nhóc rất không bình thường, cũng không nên dùng như vậy.
Bờ sông yên tĩnh trở lại, mùi thuốc lá tản đi, rồi lại thoang thoảng.
Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng châm điếu thứ hai, anh vẫn còn nghiền ngẫm ba từ đó, càng nghĩ càng thấy quái lạ.
Tào Thế Nguyên hơi híp mắt, “Nhóc con vô lương tâm, tối nay nếu không có tôi, cái mặt nhóc đó đã bị bọn côn đồ đánh thành đầu heo rồi.”
Anh nhếch mép, “Nhưng mà tôi không giận đâu.”
Chân mày Phong Bắc cau chặt.