Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 144 : Lần đầu trong đời
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cao Nhiên ở trong con ngõ ngã rẽ chằng chịt, dưới bầu trời trong xanh, chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng mấy ngày trước vừa mưa xong, không khí ẩm thấp âm u khiến người ta không tài nào thở nổi.
Lúc tâm trạng không tốt mà chui đầu ngõ, chỉ tổ đau dây thần kinh số năm.
Nhà Giả Soái ở khu Lão Thành, càng chật chội, ngột ngạt, cũ nát, nghèo khổ, bẩn thỉu hơn, rác thải ven đường xưa nay cũng chưa từng được dọn đi.
Lần đầu hai người họ tiến vào một tiểu khu xa hoa, nhà thương phẩm, cảm thấy rất mới lạ.
Vào nhà phải đổi giày, chân không dẫm lên sàn xi-măng, mà là sàn gỗ, đập vào mắt là bộ đồ nội thất bằng gỗ tử đàn, trên đầu không phải là bóng đèn tròn, mà là đèn thủy tinh, trên tường còn treo những bóng đèn nhỏ tinh xảo, tranh thủy mặc, tranh trừu tượng.
Những món đồ ngọc đồ sứ không nhìn ra giá cả thì đây một cái, kia một chiếc, vị trí sắp xếp hình như cũng được thiết kế tỉ mỉ.
Bên cạnh chiếc ghế sofa đen thế mà còn có cả quầy rượu.
Trong những câu mà Tưởng Tường từng nói, có một câu tuyệt đối không hề điêu toa, ấy là nhà cậu ta rất giàu.
Cao Nhiên hít một hơi, không ngửi thấy mùi đất tanh tưởi, mà là hương hoa thoang thoảng.
Cậu nhìn lướt qua phòng khách, thấy có một lọ hoa to cắm đầy hoa tươi, sặc sỡ đủ màu, trông rất đẹp.
Trong nhà mở điều hòa, ấm áp như mùa xuân, Tưởng Tường mặc áo khoác mỏng với quần bò, mặt mũi cậu ta trông cũng được, không xấu cũng chẳng đẹp trai, thuộc về nhóm không có trở ngại gì.
Nếu cao thêm một tý nữa, tầm trên một mét sáu lăm, với một thân hàng hiệu cậu ta mặc, không lo không có con gái theo.
“Muốn uống gì không? Sữa hay nước trái cây? Căn bản còn một hộp cà phê nữa, mới mang từ nước ngoài về, có muốn uống thử không?”
Cao Nhiên kéo khóa áo khoác xuống, “Cà phê á? Nghe nói cái món đó đắng lắm, hay là thôi đi, tao thích ngọt, tao muốn nước trái cây.”
Tưởng Tường bĩu môi hất về phía Giả Soái ở bên kia, “Vị kia thì sao?”
Cao Nhiên nói, “Nó cũng giống tao.”
Tưởng Tường đi lấy nước trái cây, “Hai ngày này chỉ có mình tao ở nhà thôi, bọn mày cứ tự nhiên đi, đừng làm khách với tao.”
Giả Soái ngồi xổm trên đất xỏ dây giày, hai bên phải dài bằng nhau mới chịu được.
Giày đó là của Cao Nhiên, cậu sống kiểu tùy tính, chỉ cần giày không hỏng là được, cần quái gì phải để ý xem dây giày hai chiếc có cân xứng không.
Giả Soái lại thuộc sao Xử Nữ, không nhịn được, muốn kéo cái đôi dây giày một ngắn một dài của Cao Nhiên sao cho bằng nhau.
Những chuyện tương tự vậy nhiều không kể xiết.
Cao Nhiên thật bó tay với thằng bạn nối khố này, mấy năm qua, dần dần cậu cũng thành quen.
Dù sao thì một loại gạo nuôi trăm loại người, không thể muốn người khác cũng phải giống mình được.
Thế thì quá đáng quá, mà người ta cũng có làm được đâu.
“Soái Soái, tivi nhà Tưởng Tường còn phải to gấp ba lần nhà tôi nữa.”
Cao Nhiên vừa nhìn vừa chép miệng, “Lúc xem chắc phê lắm.”
Giả Soái kéo dây giày, xác định là dài bằng nhau rồi mới bỏ xuống cất gọn, “Tôi vẫn thích đen trắng hơn.”
Cao Nhiên giật giật khóe miệng, “Mưa gió một chút thôi, cái tivi nhỏ nhà ông đã bị nhiễu sóng rồi, không xem nổi nữa, thật sự nên đổi cái khác đi.”
Giọng điệu Giả Soái vẫn rất thản nhiên, “Nói sau đi, tôi cũng đâu có xem tivi.”
Cao Nhiên phát hiện ra cái gì, mắt sáng lên, “Á đù, còn có cả cột bóng rổ nữa!”
Cột bóng rổ ở góc tường, trên đất có quả bóng rổ, trông qua còn khá mới, cho thấy bình thường Tưởng Tường cũng không chơi, chỉ bày ra đó làm màu thôi.