Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 147 : Anh sai rồi
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Tưởng Tường nhìn tay chân Cao Nhiên co quắp, da tái xanh, mặt đau đớn, cậu giật mình.
“Này? Cao Nhiên? Mày làm sao thế?”
“Có phải hạ đường huyết không? Tiểu Tường, con cõng bạn vào trong nằm một lúc đi.”
“À vâng, thế con cõng nó vào đây.”
Cao Nhiên hay vận động, tuy rằng người gầy, nhưng chắc nịch.
Tưởng Tường thấp hơn hẳn cái đầu, không cõng lên nổi, nhờ có cô giúp việc đỡ cho mới dìu Cao Nhiên vào phòng trong được.
Cao Nhiên nhắm mắt lại, ngực phập phồng.
Tưởng Tường nhìn đến sững sờ, bất giác lẩm bẩm, “Chả lẽ bị bệnh gì?”
Cậu lập tức sải chân ra ngoài, “Cô ơi, có cần đưa Cao Nhiên đi viện không? Con thấy nó có vẻ khó chịu lắm.”
“Để cô vào xem.”
Cô Tưởng và Tưởng Tường vào trong phòng, Cao Nhiên lúc này đã hết đau đầu, chỉ là sắc mặt vẫn chưa hồi lại, vẻ như nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng.
Tưởng Tường há hốc mồm, “Mày khỏe rồi hả?”
Cao Nhiên vuốt mặt, lấy hơi nói, “Ừ, không sao rồi.”
Tưởng Tường không tài nào tin nổi, “Mẹ kiếp, nãy mày bị làm sao thế?”
Cao Nhiên lắc đầu, nói dối, “Không biết nữa.”
Tưởng Tường chậc lưỡi, “Nhanh đi bệnh viện kiểm tra đi, sợ hết hồn.”
Giọng cô Tưởng hết mực ôn hòa, “Tiểu Tường nói đúng, cháu nói với người nhà cháu đi, bảo họ dẫn cháu đi viện kiểm tra sức khỏe toàn diện xem sao.”
Cô nói viện trưởng bệnh viện XX là bạn cô, “Lúc cháu với người nhà cháu đi, cứ nói thẳng tên cô là được.”
Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt cảm kích, “Cảm ơn cô ạ.”
Cô Tưởng cười đầy thân thiện, “Bạn Cao khách sáo rồi.”
Cao Nhiên rũ mắt.
Cậu biết giả vờ, giả dối cực kì, chẳng nhớ bắt đầu từ khi nào nữa.
Hầy.
Không để ý một cái đã biến thành loại người mình coi thường nhất rồi.
Kể cả có lý do chính đáng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi sự thật này, kẻ dối trá.
Cao Nhiên vuốt tóc mái ướt sũng hất ra sau, “Tao về đây.”
Tưởng Tường cạn lời nhìn thằng bạn cùng bàn, “Mày bệnh mà, sao về được chứ?”
Cao Nhiên nói, “Tao không sao.”
Tưởng Tường chửi một tiếng, “Thôi đi, mày như thế này, gió thổi là ngã, nhỡ đâu ngã trong ngõ, không cẩn thận là chết rét ngay, lúc đó tao lại thành kẻ tình nghi.”
Cao Nhiên, “…”
Tưởng Tường bảo Cao Nhiên đợi đó.
Quần áo trong của Cao Nhiên ướt sũng, cậu rùng mình, chỉ mong về nhà sớm một chút, nhanh chóng nhìn thấy anh Tiểu Bắc.
Chỉ có như vậy, sự nôn nóng bất an của cậu mới giảm bớt được.
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Tường nói với Cao Nhiên, sẽ có xe đưa cậu về.
“Lát nữa xe tới rồi, đi, tao đưa mày xuống nhà.”
Cao Nhiên đút tay vào túi áo khoác, lúc đi ngang qua phòng khách, lễ phép chào, “Cháu chào cô ạ.”