Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 148 : Em là chúa nhát gan

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cách năm cũ hai ngày, Tưởng Tường rời khỏi thị trấn.

Cao Nhiên nghe tin từ chính miệng Phong Bắc, cậu im ỉm ăn mấy quả táo tàu.

Tưởng Tường đi, điều này nằm trong dự đoán của Cao Nhiên.

Cậu ta còn trẻ, mới sống có mười mấy năm, tương lai vẫn còn dài đằng đẵng, muốn đi thế nào, còn phải xem chính cậu ta.

Tốt hay xấu, đều do cậu ta quyết định, bất kể tạo thành hậu quả gì, cũng phải tự gánh lấy.

Dẫu có sống chết cũng không muốn đi nữa, sao có thể trốn tránh hiện thực đây, phải chấp nhận cả thôi.

Cao Nhiên nhét hết quả này đến quả khác vào miệng, đầu óc rối bời, toàn là những chuyện mới xảy ra gần đây.

Nhân tâm, nhân tính, đằng sau hai từ này trộn lẫn quá nhiều thứ tạp nham, khiến người ta cảm khái, rồi lại chẳng rét mà run.

Phong Bắc xòe tay ra, “Hạt đâu?”

Cao Nhiên nhè vào tay anh.

Phong Bắc cúi đầu nhìn, lười thành thói luôn rồi, thế mà lại ngậm năm cái, cơ mặt anh khẽ giật, chẳng sợ hóc nữa.

Cao Nhiên phản ứng lại, “Sao anh lại lấy tay? Bẩn lắm ấy.”

Phong Bắc tỏ vẻ ‘Đệt, nãy bị ma nhập’, “Bẩn thật, còn hôi nữa, anh đi rửa tay, có xà phòng không?”

“…”

Nói thì nói thôi, đỏ mặt gì chứ.

Cao Nhiên lật quyển sách bài tập trên bàn, hình như quên mất chuyện gì đấy.

Gì ấy nhỉ? Càng muốn nhớ, lại càng không nhớ ra nổi, đau đầu quá.

Phong Bắc bước ra khỏi phòng vệ sinh, “Mai anh phải vào thành phố.”

Cao Nhiên giương mắt ý hỏi.

Phong Bắc nói, “Ông bác ôm chắt trai, anh đi uống rượu mừng.”

Cao Nhiên chống cằm, “Ồ.”

Phong Bắc nhìn ra thiếu niên cụt hứng, “Muốn đi cùng anh không?”

Cao Nhiên thở dài, “Muốn chứ.”

Cậu không vui bĩu môi, “Mẹ em không đồng ý đâu.”

Phong Bắc nhíu mày, “Ba em thì sao?”

Cao Nhiên ha ha ha, “Trong nhà em, mẹ em là sếp, mẹ mà phản đối, ba em cũng chẳng còn cách nào.”

Phong Bắc nhún vai, “Thế thì chịu rồi.”

Cao Nhiên nằm úp lên bàn, uể oải.

Phong Bắc châm thuốc, “Thực ra trong thành phố cũng chả có gì hay ho, nhiều xe, nhiều người, chật chột, không khí kém, còn có bọn buôn người, chuyên trà trộn vào trong đám người, tìm cơ hội ra tay với trẻ con.”

Cao Nhiên giật mình, “Bọn buôn người?”

Phong Bắc ừ, “Đúng thế, bọn buôn người, lừa bán trẻ con, mới sinh cho đến mười mấy tuổi đều nằm trong tầm ngắm, bé trai còn dễ bị nhắm hơn bé gái, hai năm nay số lượng án mất tích trẻ em tăng gấp bội.”

Cao Nhiên chép miệng, “Hồi em ở quê có nghe nói, trước đây nếu nhà nào sinh con gái, điều kiện gia đình mà không tốt, sẽ vứt đứa bé đi, còn chẳng ai thèm tìm.”