Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 149 : Đồng tính luyến ái là thứ quái gì
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Căn phòng lặng thinh.
Cao Nhiên nhìn Phong Bắc, Phong Bắc cũng nhìn lại cậu.
Một bầu không khí khó tả lan tràn căn phòng, lặng im không tiếng động, không một kẽ hở.
Phong Bắc ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay thiếu niên, “Xem em kìa, bóp nát quả hồng rồi.”
Anh lấy quả hồng nát ra ném vào giỏ rác, lôi giấy vệ sinh ra lau ngón tay và kẽ tay dính nước hồng của thiếu niên.
“Đi rửa tay đi, trong nhà tắm có phích nước đấy, rót chút nước nóng mà rửa.”
Cao Nhiên không phản ứng.
Phong Bắc xốc nách thiếu niên, lôi người từ trong chăn ra, cầm áo khoác trên ghế ném cho cậu.
Cảm giác lạnh lẽo ùa đến từ bốn phương tám hướng, tranh nhau luồn vào trong lỗ chân lông, máu trong người Cao Nhiên đông cứng, cậu khẽ giật đôi môi không còn chút máu.
“Tối nay em thấy ma sao?”
Phong Bắc nói, “Nếu em chắc chắn là nhìn rõ, không nhầm thì…”
Cao Nhiên trợn mắt ngắt lời, “Không! Em thấy rất rõ!”
“Quần áo, mặt, vóc dáng, em thấy rất rõ, không nhầm được, chắc chắn sẽ không sai.”
Khoảng cách rất gần, cậu thậm chí còn có thể thấy rõ giọt nước mắt trên mặt người phụ nữ lúc khóc lên.
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Vậy em gặp chính là người đã chết lâu rồi.”
Mặt Cao Nhiên lúc trắng lúc xanh.
Phong Bắc choàng lại chiếc áo khoác sắp rơi xuống lên vai Cao Nhiên, “Rửa tay đi.”
Cao Nhiên không kiềm được nỗi lòng, nức nở, “Sao anh còn bình tĩnh như vậy được hả?”
Phong Bắc nhìn thiếu niên sắp khóc, hỏi ngược lại, “Không thì sao?”
Cao Nhiên dùng sức giật tóc.
Phong Bắc nắm chặt tay thiếu niên, “Dùng lực mạnh như vậy, da đầu không đau à?”
Cao Nhiên không giật tóc được, bèn bắt đầu chà ngón tay.
Lần trước nhìn thấy khung ảnh trong cặp sách, Cao Nhiên tưởng là có ma, sợ muốn chết, cuống cuồng ra ngoài tìm người đàn ông.
Trong tiềm thức tin tưởng anh nhất, cũng sinh ra tâm lý ỷ lại.
Chẳng bao lâu sau Cao Nhiên phát hiện khung ảnh ở dưới gầm giường, không phải mất tăm mất tích, người đàn ông cũng chạm được vào khung ảnh, cậu thả lỏng không ít, đoán chuyện khung ảnh có liên quan đến cô nấu cơm nhà Tưởng Tường.
Thế nhưng chẳng biết tung tích người đó đâu.
Cao Nhiên mấy ngày nay ngoại trừ nghĩ đến chuyện nhà cô chú Tưởng Tường, còn lo lắng cho Trương Nhung, sợ cô bé trong phút quẩn nghĩ mà ra quyết định sai lầm.
Nghĩ nhiều chuyện, quên béng cả chuyện khung ảnh và cô ấy.
Mãi đến khi tối nay gặp được trong ngõ.
Cao Nhiên nhận được xác nhận từ cô, khung ảnh là cô bỏ vào, giây phút đó cậu thực sự yên tâm, còn kể lại chuyện bị khung ảnh dọa cho cô nghe.
Kết quả thì sao?
Lúc cậu hết sợ, quên đi chuyện này, ông trời lại cho cậu một vố nghịch chuyển lớn đến vậy, không kịp ứng phó.
Đầu tiên là tưởng có ma, sau lại nghĩ là không, cuối cùng chính xác là có ma thật.
Chuyện này dạy cho Cao Nhiên biết rằng, cảm giác đầu tiên là chuẩn nhất.
Cao Nhiên nghĩ đến việc hồi tối nói chuyện cùng người phụ nữ ấy, hiểu được tại sao người ấy lại khóc, là do cậu nói bị dọa sợ rồi mới khóc, còn cả câu xin lỗi kia nữa.
Đều là đang xin lỗi cậu.