Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 154 : Anh con mẹ nó còn muốn đánh em
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Trần Lệ Dung dắt theo con vào đại sảnh tầng một của bệnh viện.
Cao Nhiên đứng như trời trồng ở chỗ cũ, đầu óc mông lung, cậu hít một hơi, nhấc chân đi vào theo.
Trần Lệ Dung đang xếp hàng đăng ký, ánh mắt cô trống rỗng, gương mặt trắng bệch như ma.
Cao Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đó.
Tối hôm qua nghe bệnh nhân trong phòng giận dữ mắng bản thân mình, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và bất lực của người phụ nữ.
Chồng kiểm tra ra bệnh ung thư, cần một khoản tiền thuốc thang kếch xù, tựa như cái động không đáy, đập tiền xuống không nghe thấy tiếng vang, tiền tiết kiệm trong nhà dần dần tiêu hết, nợ chồng nợ chất, vẫn không được, không chữa khỏi, tối hôm qua bệnh qua đời.
Làm một người vợ mất chồng, mẹ của hai đứa bé, cô mỏi mệt toàn thân, đã đến cực hạn rồi, chỉ đang kiên cường chống đỡ mà thôi.
Bước chân Cao Nhiên khựng lại, chuyển hướng về phía hai đứa bé cách Trần Lệ Dung không xa.
Bé gái chú ý đến cậu trước, vẫn còn đang tơ tưởng món thịt bò khô của cậu.
Cao Nhiên mỉm cười với cô bé.
Bé gái cũng cười với cậu, vẻ mặt ngây thơ, mềm mại gọi, “Anh trai lớn.”
Bé trai hừ khẽ một tiếng, tỏ ra không vui.
Cao Nhiên ngồi xuống bên cạnh, ngửi mùi vẩn đục trong không khí, cậu nuốt nước bọt, dây thần kinh não số 5 đau đau, ngay cả thịt bò khô cũng không muốn ăn.
Thấy bé gái nhớ nhung gói thịt bò khô, Cao Nhiên lấy ra để trước mặt bé, “Có muốn ăn không?”
Bé gái nhìn cậu, rồi lại nhìn thịt bò khô, bàn tay đang đặt trên chú thỏ chậm rãi giơ lên.
Mặt bé trai đỏ phừng phừng do sốt, giọng nói non nớt trầm xuống đầy cảnh cáo, “Không cho ăn!”
Miệng bé gái chu lên, bé rơm rớm nước mắt.
Cao Nhiên hoảng quá, dịu giọng nói, “Anh em đúng đấy, đồ người lạ cho không được ăn, có kẻ xấu đấy.”
Bé trai ngẩng phắt đầu, trợn tròn mắt, trong đó toàn là sự ngạc nhiên.
Cao Nhiên cười với bé.
Bé trai nghiêng đầu quay đi.
Trẻ con rất biết xem sắc mặt người lớn, không dỗ bé thì thôi, hu hu một hồi, thấy không ai phản ứng thì nín, còn nếu đã dỗ, thì xong rồi, cứ như là oan ức lắm vậy, khóc một lúc lâu mới chịu nghỉ.
Bé trai ôm bé gái lên trên đùi dỗ, mắt đỏ hoe, không biết là tại vì sốt, hay là vì thương.
“Anh nói với em rồi, ở ngoài không được ăn lung tung đồ người ta cho, em chẳng nhớ gì cả.”
Bé gái khóc thút thít.
Mới hơn hai tuổi mà thôi, sao bé hiểu được xã hội này hiểm ác đen tối nhường nào chứ.
Cao Nhiên vỗ vỗ cánh tay bé trai, cho bé một gói giấy ăn, “Lau nước mũi cho em gái em đi.”
Bé trai mất tự nhiên nhận lấy, thấp giọng nói, “Cảm ơn.”
Cao Nhiên nhìn bé gái nằm trong ngực bé trai khóc, trong lòng cảm khái.
Cậu không có em gái để thương, cũng chẳng có anh trai bảo vệ mình.
Các bạn khác có anh chị em, cậu rất thèm.
Mãi đến khi anh Tiểu Bắc xuất hiện, Cao Nhiên cảm nhận được cảm giác có anh trai nơi anh, có thể ỷ lại, có thể trắng trợn không thèm kiêng dè.
Như thể trời dẫu sập xuống, mình cũng sẽ không bị đụng đầu.
Trần Lệ Dung cầm bệnh án đến gần, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh hai đứa bé, nét kinh ngạc lóe lên trong mắt, cô gật đầu, xem như là chào hỏi.
Cao Nhiên nhìn cô.
Trần Lệ Dung hỏi con trai, “Sao con làm em khóc rồi?”
Bé trai mím đôi môi khô rang, “Em muốn ăn thịt bò khô.”
Trần Lệ Dung liếc nhìn thịt bò khô trong tay thiếu niên, hiểu ngay, cô vuốt mái tóc con gái, “Mẹ mua cho An An nhé.”
Bé gái thút thít đáp, “Mẹ mua…”