Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 161 : Bạn nhỏ ngây thơ
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Tốc độ Tào Thế Nguyên lái xe không thể sánh bằng tốc độ anh ăn kẹo được, chậm rì rì như sên.
Cao Nhiên thấy xe của chú sắp biến mất trong tầm nhìn, cậu muốn điên mất thôi, “Tui bảo này, đội trưởng Tào, anh không thể lái xe nhanh hơn chút nữa được hả?”
Tào Thế Nguyên ngậm viên kẹo trong miệng, “An toàn là số một.”
Cao Nhiên hạ cửa xe xuống thò cổ ra ngoài, bị một cánh tay kéo về, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, “Nguy hiểm.”
Cậu né ra, dùng sức giật tóc, tựa đầu lên lưng ghế, chết lặng.
Tào Thế Nguyên gõ tay lên vô-lăng, “Nhóc đã nghĩ ra lúc đuổi kịp sẽ nói gì chưa?”
Cao Nhiên sững người.
Nói gì cơ? Trong một tình huống có thể xếp vào những chuyện khiến người ta lúng túng nhất như vậy, phận làm cháu trai, có thể nói gì đây?
Lúc Cao Nhiên hoàn hồn, xe đã đỗ ở ven đường.
Tào Thế Nguyên tháo dây an toàn ra, “Xuống xe.”
Cao Nhiên nghe theo, cậu nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, phát hiện là một tòa chung cư xa hoa, vị trí tương đối yên tĩnh, “Đâu rồi?”
Tào Thế Nguyên nói, “Lái xe vào rồi.”
Động tác kéo khóa áo khoác của cậu khựng lại, “Thế sao anh không lái vào luôn?”
Tào Thế Nguyên ăn kẹo, rũ mắt không nói gì.
Cao Nhiên vươn cổ ngó vào trong, đẳng cấp tòa chung cư này còn cao hơn cả tiểu khu Hoa Liên nữa, cậu đang định tới gần một chút, đã nghe tiếng gọi, “Tiểu Nhiên.”
Là chú.
Cao Nhiên giật nảy mình, cậu nương theo tiếng gọi nhìn lại, thấy một bóng người tiến lại từ bên trái, mặt cậu cứng lại, còn người nọ vẫn thong dong điềm tĩnh.
Như thể người làm chuyện xấu là Cao Nhiên, bị bắt ngay tại trận vậy, đảo ngược vị trí mất rồi.
Cao Nhiên dù sao cũng còn non lắm, tuổi và kinh nghiệm còn kém cả một đoạn dài, cậu đỏ mặt lắp bắp, “Chú, chú ạ, cháu…”
Tiếng nói bỗng im bặt, Cao Nhiên nhìn thấy cô gái kia cũng đang tiến về phía này, vẫn ôm lấy cánh tay của chú đầy thân mật, mà chú tuy không nhiệt tình đáp lại, nhưng cũng không hề phản đối chút nào.
Coi như là ngầm đồng ý.
Bầu không khí vi diệu lặng yên tràn ra.
Mãi đến khi Cao Kiến Quốc mở miệng, giọng nói đều đều, “Cháu anh.”
Cao Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chú, thoải mái đến vậy, chẳng hề có chút ý đồ che giấu nằm ngoài dự đoán của cậu, lẽ nào cậu hiểu lầm, nghĩ nhiều rồi, chú và cô gái này chỉ là bạn tốt? Bạn hợp tác làm ăn, hoặc là hồng nhan tri kỉ mà thôi?
Cô gái khẽ cười, giọng nói dịu dàng êm tai, “Chào cậu bạn nhỏ.”
Cao Nhiên nhếch miệng, khóe mắt liếc về phía hồ ly, người ta lại đang cúi đầu bóc kẹo, tỏ thái độ hoàn toàn không liên quan, còn đứng xa lắc xa lơ nữa.
Cao Kiến Quốc không có ý định giới thiệu cô gái cho Cao Nhiên.
Cô gái hình như cũng không ngại, cô dịu dàng nói với Cao Kiến Quốc, “Thế em vào trước đây.”
Cao Kiến Quốc hơi hất cằm.
Cao Nhiên trông theo cô gái kia tiến vào chung cư, mái tóc dài phất phới, dáng người yêu kiều thướt tha, có nét thanh lịch hoàn toàn khác với Tiểu Mạn, nhưng bất kể là giống Tiểu Mạn, hay giống cô gái này, cô đều không có.