Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 165 : Không thích thì là đồ Bỏ đi

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên đối mặt với một bàn cơm nước mà sững sờ.

Chớp mắt mấy cái, cậu đứng lên đi ra ngoài, ngửi mùi thuốc lá mà tìm được người đàn ông trong góc, “Anh Tiểu Bắc.”

Phong Bắc ngồi xổm trên đất hút thuốc, bóng tối che đi gương mặt, “Không phải nói là bụng sôi sùng sục rồi sao? Ra ngoài làm gì?”

Cao Nhiên cũng ngồi xổm xuống, “Anh với anh Thạch trước sau rời bàn, em còn ăn uống gì nữa.”

Phong Bắc bỗng nhiên buông một câu, “Tào Thế Nguyên nói rất đúng.”

Thiếu niên này mà ngốc, trên đời này chẳng còn ai thông minh, năng lực tự bảo vệ mình của em ấy còn mạnh hơn người thường mấy lần, chỉ cần có một chút manh mối khiến cho mình rơi vào cảnh khó khăn thôi, sẽ lập tức bị phủi đi, hoặc hoàn toàn dứt bỏ.

Từ tháng bảy năm ngoái đến tháng hai năm nay, thời gian ở bên nhau dài đến vậy, nhiều lần không khống chế được mà ám chỉ, Phong Bắc không tin thiếu niên không phát hiện chút nào, thực sự chỉ cho họ là anh em thân thiết được, chẳng qua là không muốn đối mặt, sợ phải đối mặt, do đó tự thôi miên mình, để cho tất cả mọi thứ duy trì hiện trạng, cho rằng đây là kết quả tốt nhất cho nhau.

Thiếu niên còn chưa thực sự ý thức được điều này, mà bản năng của em ấy đã làm vậy, và vẫn đang làm vậy.

Duy trì hiện trạng sao? Phong Bắc nghiến chặt điếu thuốc, cổ họng đắng ngắt.

Cao Nhiên nghe không hiểu, chờ người đàn ông giải thích, lại chờ mãi không nghe đến, cậu biết anh sẽ không nói.

Phong Bắc khép hờ đôi mắt, chuyện của Chu Đồng có lẽ là một cơ hội, đẩy anh và thiếu niên lên ngã tư cuộc đời, hoặc là cùng đi dưới bão táp phong ba, hoặc là mỗi người một ngả.

Nghĩ đến đây, Phong Bắc nhắm mắt lại, rơi vào sự tĩnh mịch đằng đẵng.

Cao Nhiên cảm nhận được hơi thở chùng xuống của người đàn ông, đan xen với nỗi bất an, nôn nóng và khủng hoảng, cậu ngẩn ra, không hiểu ra sao ghé sát đầu vào.

Phong Bắc ngửi thấy mùi hương của thiếu niên, anh từ trong bóng tối âm u nhìn sang, ánh mắt nóng rực, vừa đau đớn vừa bất kham.

Mùi thuốc lá lặng lẽ cháy trong màn đêm, bất giác cháy thành một đống tro tàn, Phong Bắc cắn chặt điếu thuốc, vẩy tàn lên nền đất, “Cao Nhiên.”

Cao Nhiên nghiêm túc nghe, người đàn ông lại không nói gì thêm nữa.

Phong Bắc chưa ăn đã về lại huyện.

Cao Nhiên luống cuống nắm ngón út, “Anh Thạch, trước khi về anh Tiểu Bắc có nói gì với anh không?”

Thạch Kiều không đáp mà hỏi lại, “Nếu em là Chu Đồng, em sẽ làm thế nào?”

Cao Nhiên lập tức khó hiểu, “Gì cơ ạ?”

Giọng Thạch Kiều chẳng hề chập trùng, “Em thích một người cùng giới bị người nhà phát hiện, em sẽ như Chu Đồng vì người đó mà dứt quan hệ với người nhà, bất chấp tất cả mọi thứ để kiên trì, hay là lựa chọn vứt bỏ mối tình kia, trở lại cuộc sống ban đầu?”

Cao Nhiên ngẩn ra.

Thạch Kiều vẫn không tỏ vẻ gì, ánh mắt lại cực sắc bén, “Em chỉ cần trả lời, kiên trì, hay là từ bỏ.”

Cao Nhiên bị nhìn mà toát mồ hôi lạnh, toàn bộ cơ mặt căng ra.

Thạch Kiều tiếp tục mở rộng và cũng thực tế hóa câu nói đó, “Em là đồng tính, bạn bè, người nhà, bạn học, hàng xóm em, cả những người không quen em cũng sẽ nhìn em với ánh mắt chán ghét, họ tránh em như trốn cái gì đó bẩn thỉu lắm, kỳ thị em, coi em như bệnh nhân tâm thần, thấy em ghê tởm, biến thái, coi tình cảm của em là nhơ nhuốc, đối mặt với ánh mắt kì quặc và sự sỉ nhục của người xung quanh, sự lựa chọn của em là gì?”

Cao Nhiên run bần bật, cậu trợn tròn hai mắt, tựa như một con nhím bị nhổ sạch gai một cách tàn nhẫn, máu me đầm đìa, “Em không phải! Em không phải đồng tính!”

Thạch Kiều ép dần từng bước một, “Giả sử.”