Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 64 : Ngoại truyện 4

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Sinh nhật của Giang Chi Châu và Giang Di đều trong tháng 7, chỉ cách nhau mấy ngày nên mỗi lần đến sinh nhật của Giang Di thì sẽ dễ dàng nhớ vài ngày sau là đến sinh nhật Giang Chi Châu.



Nhưng Hạ Duy thật bất hạnh!



Sinh nhật của cô vào tháng 11, cách bọn họ gần nửa năm nên cô luôn cảm thấy sinh nhật của mình dễ bị quên mất!



Tuy Giang Chi Châu không hiểu chọn quà cáp thế nào nhưng may mắn là mỗi khi sắp đến sinh nhật cô, anh đều hỏi cô muốn mua gì, cô liền biết anh không quên.



Nhưng năm nay đã đến ngày sinh nhật của Hạ Duy nhưng anh chưa hỏi cô muốn gì, chẳng lẽ anh đã tự mua quà rồi sao? không thể nào, cô không tin, không chừng chỉ có mẹ anh mới thích quà tặng do anhtự chọn mua thôi.



Vậy thì chỉ còn một khả năng, anh đã quên mất sinh nhật cô rồi!



Chuyện này khiến Hạ Duy cực kỳ tức giận, dạo này Giang Chi Châu bận rộn công việc, nên cô phải phụ trách đưa đón Giang Di đi học, nhưng đây không phải lý do để anh quên sinh nhật cô!!



cô đang nghĩ có nên nói bóng nói gió nhắc nhở anh một chút không, nhưng cô hờn dỗi không nói gì hết như một đứa trẻ, cô muốn xem xem rốt cuộc là anh có nhớ sinh nhật cô không?!



Đến khi cô đón Giang Di về nhà, Giang Chi Châu vẫn không hề hỏi cô muốn quà tặng gì. Hạ Duy nghẹn ứ trong lòng, liền gọi điện cho anh để thăm dò thế nào.



“Hạ Duy, có chuyện gì không?”



“không có gì, chỉ muốn hỏi xem tối nay anh có về ăn cơm không.”



Giang Chi Châu suy nghĩ giây lát mới trả lời: “Để anh xem đã, nếu muộn quá thì anh không thoát được rồi.”



“À.” Hạ Duy mỉm cười, rất tốt, lần này anh không chạy thoát khỏi tội lỗi tày đình rồi!



Hạ Duy dằn lòng không được mắng anh ngay lúc này, nói thêm dăm ba câu rồi cúp điện thoại. cô nhớ lần trước đám bạn thân của cô cũng thảo luận về chuyện sinh nhật này, bọn Bát Bảo nói tất cả đàn ông đều là như thế này, lúc theo đuổi và hẹn hò sẽ tạo cảm xúc lãng mạn ngọt ngào cho đối phương, sau đó chỉ biết bảo em uống nhiều nước ấm vào, nhưng thiếu nữ Hạ Duy 18 tuổi kiên quyết phản đối luận điểm này.



Tại sao vợ chồng già lại không thể có cảm xúc lãng mạn ngọt ngào chứ? Chẳng lẽ cô muốn trải qua cảm xúc lãng mạn ngọt ngào thì phải đổi một ông chồng khác à?



“Mẹ ơi, mẹ sao vậy, mẹ không khoẻ sao?” Giang Di chớp mắt to, nhìn cô.



Hạ Duy cười cười với cô bé: “Mẹ không sao hết, con đi làm bài tập đi, có thể tối nay bố con không về ăn cơm, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con nha.”



“Dạ....” Giang Di nghĩ nghĩ một lúc liền quả quyết nói. “Hay là mẹ đừng vào bếp, lần trước mẹ bị dầu bắn, bố tức giận lâu lắm, chúng ta gọi thức ăn ở ngoài đi.”



Hạ Duy: “............”



Được



Có lẽ là thấy sắc mặt Hạ Duy không tốt, Giang Di cho rằng cô không muốn ăn thức ăn bên ngoài liên an ủi mẹ mình: “Mẹ ơi không sao đâu, đợi con lớn chút nữa có thể nấu ăn cho mẹ ăn rồi.”


Giang Di buông bánh kem xuống, nhanh chóng xoay đầu sang chỗ khác.



“anh làm gì vậy? Con gái còn ở đây đó!” Hạ Duy bất mãn trừng anh một cái, sau đó cũng mở túi quà ra. À, là một bộ trang sức rất đắt tiền.



“Em mở ra xem có thích không.”



Hạ Duy không ôm hi vọng gì với gu thẩm mỹ của Giang Chi Châu, nhưng mở hộp ra, đôi mắt của cô vừa nhìn thấy đôi khuyên tai và dây chuyền liền sáng rỡ: “Đáng yêu quá đi mất! Đây là anh chọn sao?” côkhông tin được.



Giang Chi Châu ung dung nói: “Ừ, anh chọn lâu lắm đó, em thích thì tốt rồi.”



Hạ Duy híp mắt đánh giá anh một phen, cuối cùng vẫn hỏi anh: “anh chưa ăn cơm đúng không? anh ăn cơm trước đi.”



“Được, ăn bánh kem trước đã, để anh cắm nến vào.” anh cố ý bảo nhân viên cho anh 18 cây nến.



Đốt nến cầu nguyện xong, Giang Chi Châu bắt đầu cắt bánh, Giang Di lên tiếng xung phong: “Mẹ ơi, để con đi làm mỳ trường thọ cho mẹ.”



“Thôi đừng, lỡ bị thương thì không tốt.”



“không sao đâu, nấu mỳ rất đơn giản, con làm được mà.”



cô bé nói dứt lời thì nhanh chân chạy vào phòng bếp, Hạ Duy liền nói với anh: “anh đi xem chừng đi, con bé còn nhỏ như vậy.”



“Được.”



Dưới sự trợ giúp của Giang Chi Châu, Giang Di rốt cuộc cũng thuận lợi nấu xong bát mỳ trường thọ, xem như là tặng quà sinh nhật cho mẹ.



Buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Duy nhìn Giang Chi Châu vừa tắm rửa xong, cười ha ha hai tiếng: “Vừa rồi có con bé ở đó nên em không vạch trần anh, thật ra anh vốn dĩ là đã quên mất sinh nhật của em.”



“......” Trong lòng Giang Chi Châu hồi hộp, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “anh giả vờ quên đó, để làm em ngạc nhiên.”



“Ha ha ha, anh đoán em có tin không?”



Giang Chi Châu: “....”



anh nhào tới đè Hạ Duy xuống giường, cúi đầu hôn cô một cái: “thật xin lỗi, anh hứa sau này sẽ khôngbao giờ quên sinh nhật của em nữa.”



“anh....” Hạ Duy chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Chi Châu nuốt vào bụng.



Bàn tay của anh cũng không an phận, Hạ Duy dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy được anh ra, ngồi dậy cười cười với anh rồi nói: “Giang tiên sinh, em đã quyết định 72 tiếng không để ý đến anh nữa, tối nay anh ra ngủ ngoài phòng khách đi, phải ngủ đủ 3 ngày đó, nếu lần sau anh lại quên sinh nhật của em nữa thì ngủ ngoài đó luôn 3 năm đi.”



Giang Chi Châu: “.........”