Tôi là Ê-ri
Chương 2 :
Ngày đăng: 19:44 19/04/20
Tôi còn nhớ có lần trên đường đi học về tôi ghé mua một que kem vị dâu. Tôi vừa đi vừa ăn cho đến khi về tới nhà. Tình cờ gặp đúng lúc anh tôi đang ở nhà. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta không nói không rằng, lôi tôi lại đánh túi bụi không biết bao nhiêu mà kể. Tôi vẫn còn không biết mình đã làm gì sai. Anh ta vừa đánh vừa quát: Mày thích đú đởn phải không? Đi học tại sao phải tô son?
Tôi không hiểu. Tôi nói tôi không tô son. Môi tôi đỏ là do tôi ăn kem. Vậy mà anh ta vẫn không tin, bảo tôi nói dối hòng thoát tội. Tôi không hiểu sao anh trai tôi lại phát khùng đến vậy? Anh ta không thể phân biệt được đâu là son môi đâu là kem hả? Tóm lại là tự nhiên tôi bị đánh oan. Lúc đánh, anh tôi rất tức giận, không thèm dùng roi mà dùng tay chân đấm đá túi bụi. Tôi cũng không cãi lại, để mặc cho anh đánh thỏa thích. Lúc đó, tôi cảm thấy anh trai đánh tôi như đánh trâu, đánh bò chứ không phải con người nữa. Bị đánh nhiều làm tôi trở nên lì lợm, không còn biết sợ là gì nữa và dần tích thành nỗi oán hận. Tôi đã từng nghĩ “Cứ đánh đi! Đến một ngày, nếu tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ phản kháng. Tôi sẽ trả thù!”.
Lần nào từ nước ngoài về bố cũng mua rất nhiều quà cho chúng tôi. Đứa nào cũng vui mừng vì được ăn táo, ăn sô-cô-la, bởi nếu bố không mua cho thì mấy mẹ con tôi cũng không bao giờ có cơ hội được ăn. Bố thường về nhà nghỉ ngơi khoảng một tháng, sau đó phải quay trở lại Ả Rập làm việc. Tôi không biết ở Ả Rập bố phải làm việc vất vả như thế nào, chỉ tưởng tượng trong đầu, bố ở nước ngoài chắc chắn sẽ sướng lắm, nơi đó chắc đẹp lắm. Bởi “nước ngoài” là thiên đường, có thức ăn ngon, cuộc sống cũng sung sướng. Bố tôi thường nói ở Ả Rập lúc nóng thì rất nóng, nhưng cũng có lúc lạnh không thể chịu được, mà bố thì phải làm việc ngoài trời. Anh trai thường bắt chúng tôi viết thư cho bố mỗi tuần một lần. Trong thư tôi chỉ viết mỗi chuyện duy nhất đó là tiền bạc, rằng tôi muốn có cái này, tôi muốn có cái kia như búp bê, đàn ghi-ta hay một cây bon-sai thật đẹp đặt trong phòng để ngắm. Tôi biết sẽ chẳng khi nào tôi được nhận những món quà đó nhưng tôi vẫn viết như thế bởi vì không biết phải viết cái gì khác. Tôi rất giận bố. Ông chưa từng làm cho tôi điều mà tôi mong muốn. Tôi không hiểu tại sao bố lại không thể mua chúng cho tôi bởi chúng đâu có nhiều nhặn gì.
Tôi vẫn nhớ, lần nào bố đi chúng tôi cũng phải ra sân bay tiễn. Có lần tôi đã nói với bố rằng tôi rất muốn được ra nước ngoài làm việc giống như bố vì tôi thích được lên máy bay. Nhưng bố lại nói rằng đừng nói vớ vẩn, chỉ cần tôi chăm chỉ học tập là được. Bố tỏ ra không hài lòng vì điều đó. Còn tôi rất giận bố và cảm thấy như mình mất mặt, như thể bố đang tỏ ra coi thường tôi. Khi đó tôi đã nghĩ: “Được rồi! Sẽ có một ngày con ra nước ngoài cho xem”. Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc được lên máy bay, bay đi đâu cũng được hoặc lên máy bay rồi bị rơi xuống cũng mặc kệ, miễn là được ngồi trên máy bay. Tôi cũng không hề quan tâm đến chuyện công việc làm gì cũng mặc chỉ cần được đi máy bay. Đó là suy nghĩ kiểu trẻ con và cũng là suy nghĩ rất ngớ ngẩn!
Bố làm việc ở nước ngoài không có nghĩa là chúng tôi được hưởng cuộc sống thoải mái mà ngược lại vẫn thiếu thốn như trước vì bố vẫn mải mê cờ bạc. Điều đó khiến tôi luôn nghĩ rằng gia đình tôi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể có được một cuộc sống sung sướng vì bố làm việc ở nước ngoài đã gần mười năm rồi, vậy mà chúng tôi vẫn sống trong cảnh đói nghèo.
Tôi thấy thật đáng xấu hổ, mất hình tượng khi bị bọn nó nói như thế và nghĩ rằng: “Được rồi! Sẽ có ngày bọn con trai quay lại thích một mình tao thôi. Cứ chờ mà xem!”.
Khai giảng lớp chín, Ót - con trai của chú lại đến chơi nhà tôi như mọi năm. Lần này gặp Ót, tôi thấy cậu ta có nhiều thay đổi, trông có vẻ ra dáng thanh niên hơn vì cậu ta đã vào đại học hay trung cấp gì đó và còn lớn hơn tôi hai tuổi. Lần này gặp nhau cậu ta có ánh mắt rất lạ, nói năng giống như đang tán tỉnh tôi vậy, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Thỉnh thoảng, cậu ta còn nắm tay tôi nữa. Bản thân tôi lúc đó có cảm giác lạ lùng chưa từng thấy. Thời gian nghỉ giữa kỳ, tôi đến thăm ông bà ở Wat Khu Nai như thường lệ và Ót cũng đi theo. Ban đêm, tôi ngủ lại nhà ông bà còn Ót đến nhà chị Sỉ-pray ngủ. Lúc này Sỉ-pray đã ra dáng là một thiếu nữ, mặt mũi trông cũng xinh xắn hơn tôi rất nhiều. Tôi nghĩ rằng Ót chắc chắn thích chị Sỉ-pray và có lẽ cậu ta đã thích chị ấy từ lâu lắm rồi.
Một hôm, tôi xin phép ông bà đến nhà chị Sỉ-pray ngủ. Hôm đó trong màn có tôi, chị Sỉ-pray, Ót và bác Chang, mẹ của chị Sỉ-pray. Cả bốn người cùng ngủ chung một giường nhưng đến khoảng bốn giờ sáng thì bác Chang dậy đi chợ Pak Khlong[5] mua rau về bán lại ở chợ Wat Khru Nai. Khi bác Chang đã đi chợ, tôi thấy Ót nằm ôm chị Sỉ-pray. Cậu ta còn thơm vào má chị ấy nữa. Tôi cảm thấy rất sợ khi nhìn thấy cảnh đó. Tôi phải giả vờ như đang ngủ rất say. Dù vẫn là trẻ con nhưng tôi biết hành động đó nghĩa là như thế nào. Trong lòng cũng cảm thấy buồn khi Ót làm như vậy. Chúng tôi đều là chị em họ, tại sao lại đi thích nhau? Bản thân chị Sỉ-pray rất hiền lành. Sỉ-pray cũng giống chị Cày của tôi, không đi học. Chị ấy nghỉ học từ năm lớp sáu. Còn Ót, tôi nhận thấy cậu ta là kẻ từng trải, nhất là những chuyện về phụ nữ.
[5] Pak Khlong: Chợ chỉ bán rau và hoa quả ở Bangkok, Thái Lan.