Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 52 :

Ngày đăng: 02:56 19/04/20


Dịch giả: Hương Ly



2 giờ chiều, trời rất nóng, nhiệt độ trên đường đủ để rán trứng ốp la. Người đi lại trên đường rất thưa thớt, trong quán mì đương nhiên cũng không có khách.



Chu Phúc Lai cởi trần, nằm ngủ trưa trên chiếc ghế gấp ở phía sau quầy thu ngân, quạt gió đang thổi vù vù, Chu Tuệ Như đang dựa người trên chiếc ghế mây, nghịch điện thoại để giết thời gian buổi trưa hè oi bức.



Đúng lúc này, Nghiêm Lương và Lâm Kỳ mặc cảnh phục áo ngắn tay cùng bước vào trong quán mì, Chu Tuệ Như không hề cảm nhận thấy.



Lâm Kỳ nhìn Chu Tuệ Như đang chuyên tâm nghịch điện thoại, hắng giọng, nói: “À... cô Chu, lại làm phiền cô rồi.”



Chu Tuệ Như ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ, thoáng chau mày.



Chu Phúc Lai cũng tỉnh giấc, nhìn thấy lại là cảnh sát, vội đứng dậy bước tới nhìn hai người họ, nói: “Đồng chí cảnh sát, lần này... còn có việc gì không?”



Lâm Kỳ nói: “Chuyện là thế này, vẫn là việc về vụ lần trước đó, chúng tôi cần phải hỏi cô Chu đôi điều.”



Chu Phúc Lai nói: “Em gái tôi chẳng phải đã nói hết những gì nó biết rồi sao? Còn... còn cần hỏi gì nữa?”



Lâm Kỳ đang chuẩn bị viện ra lí do nào đó để đuổi Chu Phúc Lai đi, hẹn Chu Tuệ Như ra ngoài đúng như kế hoạch. Nghiêm Lương cười khẩy một tiếng, nói luôn: “Chưa chắc đã nói hết nhỉ?”



Sắc mặt Chu Phúc Lai thoáng thay đổi, Chu Tuệ Như thì lại tỉnh bơ, tỏ ra bộ dạng bất lực: “Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, đã nói với các anh không biết bao nhiêu lần rồi mà.”



"Ừm, lúc trước cô nói tốt lắm.” Nghiêm Lương mỉm cười nói, “Lần này chúng tôi cần hỏi thêm có một số điểm còn hơi mơ hồ.”



Lâm Kỳ không cho phép đối phương có cơ hội từ chối, liền bổ sung: “Hỗ trợ công an điều tra là nghĩa vụ của công dân, đề nghị hợp tác. Chúng tôi đặc biệt chọn thời điểm này, bởi vì lúc này quán của các vị vắng khách, cô Chu cũng có thời gian. Thời tiết nóng nực thế này, chúng tôi phải đi lại cũng rất vất vả, mong các vị thông cảm cho công việc của chúng tôi. Phiền cổ Chu đi với chúng tôi một lát!”



Sắc mặt Chu Phúc Lai lập tức thay đổi: “Đi đâu cơ?”
Nghiêm Lương cười, nói: “Trời nóng quá, không muốn ăn, nuốt không trôi.” “Thế tốt quá. Ồ, ý tôi là tôi nuốt trôi, nếu như các chú không ăn, tôi sẽ gói đem về, ngon lắm.”



“Đương nhiên rồi.” Lâm Kỳ trợn tròn mắt nhìn cô gái với vẻ kinh ngạc, như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh. Anh đã làm cảnh sát bao năm nay, từng gặp vô số người để tìm hiểu tình hình, lần đầu tiên nhìn thấy một người bị điều tra mà lại yêu cầu được gói đồ mà cảnh sát gọi để đem về ăn.



Đợi sau khi đôi bạn trẻ rời khỏi đó, Lâm Kỳ mới hết kinh ngạc, nói: “Hai người này, có nhìn thế nào thì cũng không có vẻ gì là nghi phạm mà.”



“Biểu hiện của họ hôm nay đủ để đạt điểm tuyệt đối.” Nghiêm Lương mím môi, nói: “Đó là bởi vì người đó dạy quá giỏi. Hôm nay tôi cũng đã biết được người đó dạy họ kĩ năng ứng phó rồi. Cậu xem đấy, tôi đã nói thẳng như vậy, mà hai người bọn họ vẫn không đổi sắc mặt, nếu như bây giờ mà đường đột đưa họ về Sở để thẩm tra, có thể thu hoạch được gì chứ? Họ đã qua được cửa ải trong Sở, sau này có đặt ra những câu hỏi hóc búa cũng chẳng làm khó bọn họ được nữa.”



“Nhưng tôi cảm thấy hai người bọn họ trong sạch mà.” Lâm Kỳ nói, “Nếu như nói khả nghi, tôi lại cảm thấy Chu Phúc Lai còn khả nghi hơn, như thể anh ta luôn chất chứa tâm trạng, nhìn thấy chúng ta đến là tỏ vẻ lo lắng sợ hãi.”



“Anh ta không liên quan gì đến vụ án cả, anh ta không thể nào là hung thủ được.” Nghiêm Lương nói vẻ chắc nịch.



“Tại sao? Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều bình tĩnh thản nhiên như vậy, thầy lại luôn cho rằng hai người bọn họ giết người, còn biểu hiện của Chu Phúc Lai có vẻ như có tật giật mình thì lại không phải.”



Nghiêm Lương nói: “Có nhớ lần cậu đến quán mì hỏi về chuyện con dao gọt hoa quả không? Chu Phúc Lai lại nói là chưa từng nhìn thấy, sau đó lại chính Chu Tuệ Như tìm luôn ra được con dao, đưa cho cậu xem. Rõ ràng hành vi của hai người đó không thống nhất, họ đã không thông đồng thông tin trước với nhau. Rõ ràng Chu Tuệ Như muốn dùng con dao gọt hoa quả mới để chứng minh sự trong sạch của mình. Còn Chu Phúc Lai, tôi đoán có thể anh ta cảm nhận được điều gì đó, nhưng anh ta lại cố che giấu sự việc về con dao gọt hoa quả, thực không thông minh cho lắm, không liên quan gì đến vụ án cả.”



Lâm Kỳ nhìn ông vẻ nghiêm trang, nói: “Vừa rồi thầy nói ra đặc trưng của hung thủ, sao có thể rõ nét được như vậy? Cứ như thể thấy đã nhìn thấy hung thủ, thậm chí... thầy còn đến nhà hung thủ rồi.”



Nghiêm Lương cười, “Tôi chỉ suy đoán thôi.”



Lâm Kỳ truy hỏi: “Vậy thầy đoán hung thủ hơn 40 tuổi, có xe sang, ở khu dân cư cao cấp, căn hộ bố trí đơn giản, trên tường có treo tấm ảnh là dựa vào đâu?”



Nghiêm Lương nói: “Chỉ là do tôi bịa ra thôi, muốn tạo ra áp lực tâm lí cho Quách Vũ và Chu Tuệ Như. Tôi nói rồi, bây giờ tất cả mọi thứ đều là giả thiết của tôi, đợi đến khi tôi tìm được đủ chứng cứ, tôi sẽ nói rõ với cậu tất cả mọi việc.”



Lâm Kỳ nhíu mày tỏ vẻ bán tín bán nghi.