Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 16 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Lúc ra khỏi quán bar Lâm Gia Nhạc quay đầu lại nhìn biển hiệu, nhỏ giọng tự nhủ “Thì ra tên là Blues.”
Hạ Phương Húc không nói gì, lên xe lái thẳng về khách sạn. Lúc này trời đã khuya, Hạ Phương Húc kéo Lâm Gia Nhạc đã say khướt vào thang máy khách sạn, đi qua hành lang yên ắng rồi vào phòng. Hạ Phương Húc buông Lâm Gia Nhạc ra, cậu cứ thế lăn xuống giường, cuối cùng lại ngồi trên đất.
Lâm Gia Nhạc say cũng không làm loạn, không cả nôn, chỉ im lặng ngủ. Hạ Phương Húc kéo cậu đến phòng tắm, mở đầy bốn nước rồi nói với cậu “A Nhạc, tắm.”
Lâm Gia Nhạc “Ừ ừ” hai tiếng, nhưng không hề mở mắt.
Hạ Phương Húc nở nụ cười “Tôi tắm giúp cậu nhé?”
Lâm Gia Nhạc không lên tiếng. Hạ Phương Húc cởi từng nút áo sơmi của cậu, dần dần lộ ra thân hình gầy nhỏ và làn da màu tiểu mạch, ngón tay anh ta cố ý như vô tình chạm qua ngực cậu, dưới thân là cảm xúc nóng bỏng. Bỏ quần áo rồi thắt lưng để lộ quần lót màu lam, khóe miệng Hạ Phương Húc kéo lên, ngón tay dừng lại ba giây rồi thì cả quần lót cũng lột nốt.
Lâm Gia Nhạc lộ cả thân trần, vì giờ đã là tháng năm nên cũng không thấy lạnh, cậu ngồi ngủ vô tư trên sàn gạch của nhà tắm, Hạ Phương Húc cúi xuống bế cậu lên rồi đặt vào trong bồn tắm. Lâm Gia Nhạc ngâm cả người trong nước nóng vô thức cựa người, bọt nước bắn cả lên người Hạ Phương Húc.
Hạ Phương Húc thoải mái giúp Lâm Gia Nhạc tắm, dội một lượt nước rồi bắt đầu lấy sữa tắm xoa lên thân thể cậu. Lâm Gia Nhạc còn trẻ da thịt nhẵn bóng, cảm xúc vô cùng tốt, làm người ta không đành lòng buông tay, lúc chạm đến eo Lâm Gia Nhạc còn mơ màng rên lên rồi vặn vẹo người. Hạ Phương Húc cười nhẹ “Thật mẫn cảm.”
Hai tay anh ta không ngừng tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên thân thể đang trong trạng thái không chút phòng vệ của Lâm Gia Nhạc, chẳng mấy chốc phát hiện cậu đã có phản ứng, Lâm Gia Nhạc vô thức tránh khỏi bàn tay kia. Hạ Phương Húc đặt tay lên người Lâm Gia Nhạc, con người này mang cái vẻ sạch sẽ ngây ngô thật đặc biệt. Hạ Phương Húc đùa giỡn Lâm Gia Nhạc rất có kĩ xảo, một thiếu niên từng tuổi này vẫn chỉ bận tâm với kế sinh nhai như Lâm Gia Nhạc lần đầu tiên trong đời bị đàn ông đùa giỡn.
Cậu không có ý thức nhưng thân thể vẫn có cảm thụ. Hạ Phương Húc rõ ràng là một tên cáo già, vô cùng hiểu biết về vấn đề sinh lý của đàn ông, cho nên chẳng mấy chốc đã khiến Lâm Gia Nhạc thoải mái cong đầu ngón chân “A…” Lâm Gia Nhạc thở ra một tiếng rên thoải mái.
Hạ Phương húc nói “A Nhạc, cậu chưa từng nói đến chuyện yêu đương, có lẽ cũng có thể thích người đồng tính, sao không thử mối quan hệ với tôi một lần? Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Lâm Gia Nhạc rùng mình một cái, Hạ Phương Húc cũng nhận thấy nên buông tay cậu ra. Lâm Gia Nhạc nói “Anh Hạ, tuy rằng tôi chưa từng hiểu về đồng tính luyến ái, nhưng ít nhất tôi biết bản thân mình là nam hay nữ. Tôi rất cảm ơn sự bồi dưỡng của anh, nhưng nếu là vì muốn có mối quan hệ với tôi nên mới làm vậy, tôi có thể từ chức rồi rời khỏi Hồng Thụy Hán.”
Lâm Gia Nhạc chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ yêu người đồng giới, tâm nguyện của cậu, là đợi đến khi bản thân có năng lực có sự nghiệp, có đủ sức gánh vác rồi, sẽ tìm một cô gái thích hợp để kết hôn, rồi sinh một đứa con thật đáng yêu, xây dựng một gia đình ấm áp, người một nhà chung sống vui vẻ hạnh phúc. Ba mẹ không cho cậu một gia đình thì cậu tự xây dựng một gia đình cho mình. Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Gia Nhạc vô cùng chua xót.
Sắc mặt Hạ Phương Húc thay đổi hai lần, nghiêng đầu nói “Không A Nhạc, em hiểu lầm ý của anh rồi. Anh thích em và anh đề bạt em hoàn toàn không liên quan, anh cảm thấy em là người có năng lực nên mới đề bạt em, còn thích em là chuyện xảy ra sau đó.”
Lâm Gia Nhạc hạ ánh mắt, lông mi đen dài che tất cả tâm sự trong mắt cậu “Nếu vậy, chúng ta hãy quên chuyện ngày hôm nay đi, anh vẫn là ông chủ của tôi như trước, tôi vẫn là nhân viên của anh. Anh Hạ, chúc anh sớm tìm được người thích anh.”
Hạ Phương Húc không cam lòng hỏi “A Nhạc, em chưa từng thích anh một chút nào sao, dù chỉ là chút thiện cảm?”
Lâm Gia Nhạc nhìn lên, trong đôi con ngươi đen bóng của cậu chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ có ưu thương và buồn bã, cậu lắc đầu “Không nghĩ tới chuyện này. Nhưng tôi vẫn luôn kính trọng anh, cảm kích anh.”
Sắc mặt Hạ Phương Phúc hơi trắng, anh ta cảm giác hô hấp của mình bị chặn, rõ ràng Lâm Gia Nhạc có cảm tình tốt với mình, nhưng lại chưa đến mức độ thích. Anh ta lùi lại một bước. Được rồi. Xin lỗi em, A Nhạc, anh đã tổn hại em. Em đợi một chút, anh thay đồ rồi đi thuê phòng với em.”
Lâm Gia Nhạc không lên tiếng nhìn Hạ Phương Húc đã khôi phục dáng vẻ quân tử nghiêm chỉnh, cậu cũng thầm thở nhẹ ra, người này, suy cho cùng vẫn rất phong độ, anh ra sẽ không làm phiền mình mãi với chuyện này. Nếu anh ta còn muốn rắc rối, con đường duy nhất là bỏ đi.