Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 17 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Chuyện này coi như cho qua, Lâm Gia Nhạc mất không ít thời gian bình ổn tâm trạng của mình. Nhưng dù sao cậu cũng còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, không làm được cái vẻ không để tâm, thậm chí không thể đối diện một cách vô tư với Hạ Phương Húc như trước đây. Hạ Phương Húc cũng coi như là kẻ hiểu chuyện, không nhắc lại chuyện kia với Lâm Gia Nhạc nữa, thậm chí cũng không xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Lâm Gia Nhạc.
Sau khi về Lâm Gia Nhạc lại được tăng lương, cậu có hơi bất an, nghĩ là Hạ Phương Húc tăng lương cho mình. Thế nhưng sau đó lại nghe nói đây là thông lệ hàng năm của công xưởng, đa phần mọi người đều được tăng lương, cho nên cậu mới thả lỏng tâm tình một chút, đây không phải tiền bồi thường từ Hạ Phương Húc mà là tiền lương của mình.
Mỗi ngày Lâm Gia Nhạc lại làm những công việc giống trước kia, tiếp khách, lấy hàng mẫu, ký hợp đồng, nhận tiền hoa hồng, tan làm thì về phòng đọc sách làm bài, còn làm thêm một việc là ngẩn người. Cậu không ngừng an ủi bản thân, Gia Nhạc, không sao, việc này đã qua rồi, cậu cũng không phải là con gái, không tổn thất gì, không cần phải suy nghĩ gì. Nhưng mà, việc này thực sự đã xảy ra, không thể coi như không có. Lâm Gia Nhạc không có bạn bè thân thiết gì, cứ cho là có thì việc này cũng không thể nói với bạn bè, cho nên chỉ có thể giữ chặt nó trong lòng, chậm dần thành một vết sẹo, chọc vào sẽ đổ máu, dù thời gian qua cũng không hề bớt đau.
Cứ như vậy qua một tháng, hôm nay chủ quản gọi riêng cậu ra ngoài “Allen, có người báo cậu tự nâng giá chiết khấu, làm tổn hại lợi ích của công xưởng, cấp trên đã biết.”
Lâm Gia Nhạc cứng người, từ khi nào mình nâng giá chiết khấu? Cậu lắp bắp “Chủ quản, đó là khách hàng nào?”
Chủ quản nói “Làm khác từ Thẩm Dương đến đây vào tháng trước.”
Lâm Gia Nhạc tròn miệng, cậu định nói vụ mua bán đó không phải cậu phụ trách mà là Amy. Nhưng lại nhớ tháng trước ba của Amy ốm, cô ấy về chăm sóc ba, hình như có nhờ cậu kí một hợp đồng, chính là những vị khách hàng từ Thẩm Dương này.
Chủ quán nói “Tôi biết cậu không phụ trách mặt hàng đó, nhưng trên hợp đồng là cậu kí.”
Lâm Gia Nhạc cúi đầu, trong lòng không rõ cảm giác gì “Chủ quản, tôi sẽ nhận xử phạt thế nào?”
Chủ quản thở dài “Vụ này cậu bị oan, tôi biết. Vốn trước kia nói với cậu không rõ ràng là lỗi của tôi. Nhưng chuyện này cậu làm không khéo, có người đã để tâm rồi báo lên cấp trên, lần này nhất định phải có người chịu tội, nhận lỗi với công xưởng, bồi thưởng, rồi nhận xử phạt.”
Lâm Gia Nhạc cúi đầu cắn chặt răng không nói lời nào, tay cậu đã nắm chặt thành nắm đấm, tranh đấu trong môi trường công sở cậu biết là có, nhưng chẳng ngờ nó lại diễn ra trên người mình.
Chủ quản nói “Việc này Amy cũng có trách nhiệm, cậu tìm cô ấy đi, rồi hai người cùng thương lượng.”
Lý Hậu Phúc vẫn im lặng đứng bên đột nhiên lên tiếng “Gia Nhạc, em đừng đến nhà trọ, tốn tiền lắm. Đến nhà anh ở đi, anh gọi điện cho chị dâu em bảo để em ở lại vài ngày, bao giờ tìm được việc thì đi.”
Lâm Gia Nhạc vội vàng lắc đầu “Anh Phúc, không làm thế được. Em ở nhà trọ cũng không tốn bao nhiêu.”
Lý Hậu Phúc nói “Làm sao, không thèm ở nhà anh? Chị dâu cũng rất thích em, em làm sao phải tốn tiền đi thuê phòng chứ?”
Lâm Gia Nhạc còn muốn nói gì đó Đới Cao đã vỗ vai cậu “Không nói ở hay không, đồ đạc để tạm ở chỗ cậu ấy cũng được mà.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu, cậu đi tìm việc, thật sự có nhiều đồ đạc không mang theo nổi.
“Lâm Gia Nhạc!” Có người gọi một tiếng.
Mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa “Anh Hạ!”
Lâm Gia Nhạc không kìm được mà rùng mình một cái, xoay người ra sau cùng “Anh Hạ.”
Hạ Phương Húc đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với Lâm Gia Nhac “Lâm Gia Nhạc, cậu đi theo tôi.”
Lâm Gia Nhạc toát mồ hôi, cậu không muốn đi, nhưng Trường Kiến đứng sau lại đẩy một cái “Đi đi, phải nói cho rõ mọi chuyện.”
Lâm Gia Nhạc đành phải nghe theo.