Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 23 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Ngày hôm sau Lâm Gia Nhạc đi cùng Lão Quách đến tiểu khu Lâm Cảnh Uyển, Lâm Gia Nhạc gõ cửa nhà 1204 nhưng không có ai mở cửa, cậu nói “Chắc là chưa dậy, hoặc không nghe thấy tiếng chuông, lát nữa chúng ta quay lại vậy.”
Lão Quách nói “Gia Nhạc, hôm qua cậu không hỏi số điện thoại hay danh thiếp của người ta à?”
“Em quên mất.” Đến giờ Lâm Gia Nhạc mới nhớ ra mình quên chuyện quan trọng này, cậu le lưỡi, đúng là vẫn quá thiếu kinh nghiệm, lần sau gặp cơ hội thế này nhất định phải nhớ xin số điện thoại, nếu không nhỡ có chuyện gì là mất trắng một vụ làm ăn.
Đúng lúc này thang máy vang lên một tiếng chuông, một chú chó béo tốt lông dài màu vàng chạy từ trong ra vô vùng vui vẻ lao đến chỗ của Lâm Gia Nhạc, chủ của nó ở phía sau gọi với theo “Đâu Đâu, đi chậm thôi.”
Lâm Gia Nhạc vui vẻ nói “Anh Quách, đây chính là người chủ nhà em nói với anh.”
Thịnh Mặc xuất hiện ở đầu kia của hành lang, anh mặc một chiếc sơmi sẫm màu cùng với quần dài màu trắng, dáng cao đĩnh đạc. Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn áo kaki và quần màu lam của mình, là trang phục bình thường của công nhân, tuy rằng sạch sẽ nhưng so ra vẫn thấy xấu hổ.
Thịnh Mặc tươi cười bước tới vươn tay với Lão Quách “Chào ngài, tôi là Thịnh Mặc, ngài là người quản lí của công ty trang hoàng sao?”
Lão Quách vội lấy ra một tấm danh thiếp của mình “Chào ngài, ngài Thịnh! Tôi họ Quách, Quách Kiến Quân, là ông chủ của công ty”
Thịnh Mặc nhận tấm danh thiếp rồi nhìn Lâm Gia Nhạc, ý hỏi danh thiếp của cậu đâu. Lâm Gia Nhạc bị Thịnh Mặc nhìn đến năm giây mới phản ứng lại “Chào Ngài, tôi là Lâm Gia Nhạc, là một nhân viên của công ty Đằng Đạt, ngài gọi tôi Tiểu Lâm là được rồi.”
Thịnh Mặc nói “Chào cậu, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Nói rồi mở cửa nhà mời mọi người vào.
“Cũng được.” Thịnh Mặc đứng dậy lấy hai tấm danh thiếp đến, đưa cho Lâm Gia Nhạc một tấm và Lão Quách một tấm, trên đó vẫn là ảnh chụp theo yêu cầu của học viện.
Lão Quách vừa nhận danh thiếp đã thốt lên “Thì ra anh Thịnh thật sự là giảng viên ở trường đại học A, thật sự là thất lễ.”
Lâm Gia Nhạc nhìn kĩ, trên giấy lụa màu trắng viết mấy chữ đơn giản “Thịnh Mặc – Phó Giáo sư/Giảng viên trường đại học kiến trúc A” thì trong lòng dần trở nên kính trọng hơn nữa, thì ra người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại là giảng viên tại trường đại học A. Lâm Gia Nhạc cung kính “Thì ra là thầy Thịnh, thật sự mạo muội. Thầy Thịnh dạy kiến trúc, coi như là một nửa nghề với chúng tôi rồi, sau này còn nhờ thầy Thịnh chiếu cố nhiều hơn.”
Thịnh Mặc nhìn thái độ của Lâm Gia Nhạc có phần cung kín hơn trước, trong lòng có vài phần đắc ý, quả nhiên chức nghiệp giảng viên này vẫn tương đối được tôn kính, may mà cha khuyên anh không nên chỉ làm kiến trúc sư, vừa dạy học vừa thiết kế sẽ tốt hơn. Khóe môi kéo lên lộ ra nụ cười hoàn mỹ “Sao dám nói chuyện chiếu cố gì, ngược lại phòng ở của tôi còn phải phiền Tiểu Lâm sư phụ chiếu cố hơn cơ.”
Lúc nhận tấm danh thiếp này của Thịnh Mặc, trái tim Lâm Gia Nhạc bất chợt hưng phấn giống như trúng xổ số. Cậu không biết bản thân hưng phấn cái gì, có lẽ vì Thịnh Mặc là giảng viên của trường đại học A, cậu tự tay trang hoàng phòng ở cho anh ấy, có thể thường xuyên tiếp xúc với Thịnh Mặc, giống như càng gần hơn với đại học A.
Từ đó về sau mỗi khi gặp Thịnh Mặc thái độ của Lâm Gia Nhạc đều vô cùng cung kính cẩn thận, trong mắt Thịnh Mặc thì lại trở thành biểu hiện lấy lòng. Thái độ của Tiểu Lâm hình như thay đổi từ lúc nhận được danh thiếp của anh, nhưng đến cả học sinh anh trước nay cũng chưa từng cung kính đến vậy. Anh đâu có biết chấp niệm của Lâm Gia Nhạc đối với đại học A, trong cảm nhận của Lâm Gia Nhạc thì những học sinh của các đại học danh tiếng đều là những ngọn núi cao cậu phải ngước nhìn, huống chi là giảng viên của một trường đại học danh tiếng.
Đến thứ bảy Thịnh Mặc lái xe đưa Lão Quách và Lâm Gia Nhạc đến xem nhà ở của mình, cùng đi với họ còn có thêm Lưu Minh Lượng. Lưu Minh Lượng là một thợ xây, việc trang hoàng nhà 1203 Lâm Cảnh Uyển anh ta không tham dự vì phải làm tại một công trình khác. Nhưng lần này trang hoàng phòng ở cho Thịnh Mặc thì Lâm Gia Nhạc lại nhiệt tình vô cùng mời anh ta tham gia, vì phần gia công anh ta làm cực kì tốt, Lâm Gia Nhạc có chút ý riêng, cậu muốn làm những gì tốt nhất cho căn phòng ở của Thịnh MẶc, ai bảo người ta là giảng viên ở trường đại học cậu hâm mộ nhất chứ.
Đồng Tâm Gia Viên là khu chung cư mới hoàn thành năm trước, thuộc hạng chung cư tầm trung – cao cấp, ở khu Tân Thành, mặt bằng hơi nghiêng, nhưng cách trường đại học A rất gần. Vì là trong khu Tân Thành, những công trình xanh hóa vẫn chưa hoàn thiện, đây cũng chính là nguyên nhân Thịnh Mặc trước kia không muốn tới. Thật ra trong khu Tân Thành cũng có điểm tốt, vì là khu quy hoạch mới, mọi thứ đều tương đối hợp lí, điểm chưa hoàn thiện là xanh hóa thì theo thời gian có thể dần hoàn thiện. Năm trước khu chung cư mới hoàn thành, tính đến giờ các công trình xanh hóa cũng tốt rồi, chỉ còn cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Lâm Gia Nhạc đã làm công việc trang hoàng này nửa năm, đối với các khu trong thành phố G này cũng có hiểu biết nhất định, nhà ở tại khu chung cư Đồng Tâm này xét trên mặt bằng chung tuyệt đối được xếp vào hạng cao cấp, thời gian này giá nhà đất còn chưa cao nhưng cũng đã bán được 4000m². Một căn hộ 120m² cũng đã đến giá năm sáu mươi vạn, Lâm Gia Nhạc líu lưỡi, hóa ra làm giảng viên đại học kiếm được nhiêu tiền đến thế! Cậu không biết thật ra lương giáo viên đại học không cao, kiếm được tiền đều phải dựa vào nghề phụ của bọn họ, ví dụ như làm thiết kế, … vân vân.
Căn hộ của Thịnh Mặc ở tầng mười lăm, vị trí vô cùng tốt, chung cư cạnh sông, ban công hướng ra sông lớn, tầm nhìn rất rộng, đứng trên đó ngắm cảnh khiến tâm tình người ta phút chốc trở nên nhẹ nhàng. Lâm Gia Nhạc tựa lên ban công nhìn những con thuyền lui tới trên mặt sông, ngẫu nhiên có tiếng còi tàu từ xa vọng đến, vài chú hải âu trắng nghỉ chân bên công viên cạnh bờ sông, khung cảnh khiến người ta cảm giác được cuộc sống vô cùng tốt đẹp, khiến cậu cực kì hâm mộ.