Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 24 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
“Thầy Thịnh, vị trí nhà của ngài thật tốt, tầm nhìn rất thoáng, phong cảnh lại đẹp.” Lâm Gia Nhạc chân thành khen ngợi.
Thịnh Mặc đứng trên ban công nhìn ra ngoài “Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều, lúc trước khi tôi tới nơi này khảo sát địa hình, chỗ này vẫn chỉ là một bãi cỏ hoang, thật sự lộn xộn, cho nên tôi vẫn vì ấn tượng bạn đầu đó mà không chịu chuyển đến đây. Nhưng giờ nhìn qua thì gọn gàng hơn nhiều rồi. Tôi quyết định đợi sửa nhà xong thì dọn đến đây luôn, cho nên mọi người cố gắng đảm bảo thời gian hoàn thành sớm giúp tôi là được rồi.” Nói xong nhìn Lâm Gia Nhạc bằng ánh mắt đầy ý cười.
Vì hôm nay chỉ đến xem trước tình hình căn nhà nên Lâm Gia Nhạc không mặc quần áo lao động, chỉ mặc quần jean áo phông đơn giản, nhìn có vẻ thoải mái cũng vô cùng có sức sống tuổi trẻ, khiến Thịnh Mặc nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ở sân trường đại học A. Trí nhớ của Thịnh Mặc rất tốt, người anh từng gặp qua thì sẽ không quên mặt, cho nên hôm gặp Lâm Gia Nhạc anh đã biết mình từng gặp người này, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra là gặp ở đâu. Sau này khi đưa danh thiếp cho cậu, cái cảm giác sùng kính từ trong đáy mắt Lâm Gia Nhạc đã khiến anh nhận ra, là cậu bé tuấn tú có hơi ngại ngùng từng gặp qua một lần, cũng chính là cậu thợ nhỏ trước mắt.
Lâm Gia Nhạc hơi gật đầu với Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, nhà sửa xong cũng chưa thể dọn vào ngay, đợi nước sơn khô rồi đợi hết mùi sơn, ít nhất cũng phải mất hai tháng mới ở được.”
Thịnh Mặc gật đầu, những chuyện này đương nhiên anh biết, anh nói thế chẳng qua chỉ muốn giải thích tình huống cấp bách của mình mà thôi.
Không mất nhiều thời gian, mọi người đo đạc xong xuôi, Thịnh Mặc và lão Quách cũng bàn xong các loại chi phí, quyết định được ngày bàn giao công trình, ký hợp đồng. Mọi người cùng đi ra, lên xe rồi Thịnh Mặc nói muốn mời họ một bữa cơm trưa. Lão Quách vội vàng nói “Sao có thể để thầy Thịnh mời khách, để tôi mời, tôi mời.”
Thịnh Mặc nói “Ông chủ Quách, anh đừng khách khí với tôi. Thật ra chiếu theo quy của của tổ tiên, nhà ai sửa nhà mà không phải mời các vị thợ sửa một chén trà? Hiện nay thời đại có đổi thay, mọi người giản lược hết mọi thứ, những truyền thống như thế cũng bị xem nhẹ rồi quên mất, tình cảm người với người cũng nhạt hơn rất nhiều. Bữa cơm hôm nay, nhất định phải do tôi mời.”
Lão Quách vỗ đùi “Thầy Thịnh thật đúng là người làm công tác văn hóa, lời nói ra ai cũng thích nghe. Trước kia chúng tôi sửa phòng cho người ta ở nông thông, mỗi thợ làm thì ngoài tiền công ra, cơm nước ngày ba nữa, chủ nhà mỗi ngày cũng đều chuẩn bị thêm hai phần điểm tâm, tuy rằng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng quan trọng là tâm ý của người ta. Khi đó chúng tôi làm việc cho người khác những cảm giác rất có thể diện, được người ta kính trọng.” Lão Quách xuất thân là thợ xây, sau này vào thành phố mới từ từ mở rộng thành công ty trang hoàng nhà cửa.
Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc vài lần, toàn thân anh đều toát ra phong độ của người trí thức, nhìn là biết kiểu người sống an nhàn sung sướng, không giống người biết những tập tục của người dân nông thôn. Lưu Minh Lượng ngồi phía sau vươn người lên hỏi “Thầy Thịnh không phải người nông thôn chứ? Sao anh lại biết những quy củ này, thật sự rất hiếm thấy.”
Thịnh Mặc vừa lái xe vừa nói “Mẹ của tôi là người nông thôi, hồi nhỏ tôi sống ở nhà bà ngoại, cũng thường biết những tập tục nọ kia. Sau lại học kiến trúc, có một số sách vở cũng giới thiệu những quy củ cũ cho nên cũng không quá lạ.”
Thịnh Mặc rẽ xe vào một con phố nhỏ “Các vị hẳn đều là người tỉnh H phải không, thật ra tôi cũng vậy, tôi là người thành phố F. Ở đây có một một nhà hàng cơm tỉnh H, đồ ăn rất được.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Em biết, hai anh đi đường cẩn thận một chút.” Nói xong thì theo Thịnh Mặc lên xe.
Thịnh Mặc rẽ xe ra ngoài rồi đi vào làn đường chính, hòa vào dòng xe cộ “Tiểu Lâm tuổi cũng không nhiều, cậu làm nghề này được bao lâu rồi?” Câu hỏi này tuyệt đối là thuận miệng.
Lâm Gia Nhạc lại có hơi ngại “Thật ra thời gian tôi làm việc này cũng không dài, mới hơn nửa năm. Nhưng Thầy Thịnh, anh yên tâm, tuy rằng tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng anh Lưu và anh Quách đều là những tay thợ lão luyện, tay nghề tuyệt đối tinh xảo.”
Thịnh Mặc thản nhiên cười “Chuyện này tôi không lo lắng, vì tôi tin nhân phẩm và tinh thần trách nhiệm của Tiểu Lâm, cho nên mới đồng ý giao nhà tôi cho các cậu sửa sang.”
Lâm Gia Nhạc có hơi bất ngờ nhìn Thịnh Mặc, sao anh ấy lại biết được tinh thần trách nhiệm của mình?
Thịnh Mặc nói “Hôm đó ở hành lang tôi nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại với người ta, nói chuyện dùng sai gạch men sứ. Tôi cảm giác một người làm công nhân trang hoàng nhà cửa có đạo đức công việc và tinh thần trách nhiệm như vậy thật đáng quý. Tôi nghĩ, nhà của tôi nếu giao vào tay cậu hẳn cũng sẽ được làm tốt nhất, cho nên liền quyết định mời cậu đến sửa nhà giúp tôi.”
Lâm Gia Nhạc hơi đỏ mặt “Tôi nghĩ làm công việc trang hoàng nhà ở cho người ta, phải là coi như đang làm nhà ở cho mình. Người nào cũng thế, chỉ có lúc làm việc gì cho mình thì mới có thể làm tốt nhất, cho nên cuối cùng là đem việc trang hoàng nhà cho người khác thành trang hoàng nhà của mình.”
Thịnh Mặc hơi khép mi, Lâm Gia Nhạc này thật sự có chỗ khiến người ta bất ngờ, anh bật cười “Xem ra Tiểu Lâm là một người vô cùng có trách nhiệm với gia đình, người nhà của cậu thật có phúc. Có thể mời cậu đến giúp tôi sửa nhà, đúng là phúc khí của tôi.”
Những lời này có hơi động chạm đến chỗ đau của Lâm Gia Nhạc, cậu tránh đề tài này đi “Có thể giúp Thầy Thịnh sửa nhà cũng là vinh hạnh của tôi.”
Thịnh Mặc chắc chắn không thể tưởng tượng được, người coi nhà người khác là nhà mình để sửa sang cho tốt, thật ra chính bản thân người ấy còn chẳng có nhà.