Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Đến nhà Thịnh Mặc, cửa vừa mở ra Đâu Đâu đã xông đến. Đầu tiên nó bổ nhào lên người Thịnh Mặc, nhưng thấy Lâm Gia Nhạc thì vội vàng nhảy xuống chạy đến bên chân Lâm Gia Nhạc vẫy đuôi lè lưỡi, một bộ dáng lấy lòng nịnh nọt.



Thịnh Mặc bật cười “Xem ra Đâu Đâu nhà tôi thích cậu lắm, mỗi lần gặp cậu là nó không cần tôi nữa.”



Lâm Gia Nhạc có chút xấu hổ cười cười, bản thân sao lại có thể được chú chó lông vàng này yêu quý đến thế, chẳng lẽ trên người mình có loại khí chất đặc biệt gì? Cũng may Thịnh Mặc không quá chú ý chuyện này, mời Lâm Gia Nhạc ngồi rồi tự rót nước cho cậu. Đâu Đâu cũng hưng phấn tha khúc xương của nó đến rồi thả lên đùi Lâm Gia Nhạc.



Lâm Gia Nhạc có chút hoài nghi, đây là ý gì? Một tay cậu cầm khúc xương, một tay xoa lông Đâu Đâu, Đâu Đâu híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ, xem chừng hưởng thụ lắm.



Đúng lúc Thịnh Mặc bước ra, anh vui vẻ “Đâu Đâu, mày không giữ khúc xương này nữa à, cho Lâm ca ca sao?”



Lâm Gia Nhạc “…”



Thịnh Mặc đặt chén nước lên bàn trà, sau đó vào phòng sách cầm bản thiết kế ra, vừa sắp xếp mọi thứ vừa nói “Lúc tôi nhặt Đâu Đâu về, nó cũng thế này, ngày nào cũng tha xương của nó đến cho tôi, muốn tặng cho tôi ăn thì phải.”



Lâm Gia Nhạc bật cười “Đâu Đâu thật đúng là chú chó được dạy dỗ tốt.”



Thịnh Mặc nói “Nếu cậu khen nó là một đứa nhóc ngoan, nó sẽ rất vui.”



Lâm Gia Nhạc rất biết nghe lời, vuốt đầu Đâu Đâu “Đâu Đâu thật ngoan, là một cậu bé ngoan.”



Đâu Đâu híp mắt, đầu ngẩng lên một chút, vô cùng hưởng thụ rên vài tiếng.



Lâm Gia nhạc lại nghĩ ra hỏi “Thầy Thịnh, anh nói Đâu Đâu là do anh nhặt về?”



Thịnh Mặc trải bản thiết kế lên bàn trà, ngồi xuống “Đúng vậy, lúc tôi mới đến thành phố G thì cũng là lúc bão qua, trời mưa rất to. Trên đường về nhà thì tôi thấy Đâu Đâu ngồi ở ven đường giao thông trong sân bay, người nó ướt hết, tôi cũng không để ý. Buổi tối đi ngang qua thì thấy nó vẫn còn ở đấy, tôi đến xem, trên người nó không đeo vòng cổ, tôi liền mang nó về nhà. Lúc nó mới đến còn bị cảm một trận, có lẽ là do dầm mưa quá lâu.”



Lâm Gia Nhạc cảm thán “Đâu Đâu thông minh lại đáng yêu như thế, có phải nó tự đi lạc không?”




Thịnh Mặc suy nghĩ một chút “Sẽ không, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Cậu có thể ghi lại những thắc mắc của mình rồi khi nào gặp thì hỏi cậu ta một lần, như vậy không phiền ai cả. Còn những lý thuyết căn bản, ví dụ như về phân tích kết cấu, không gian, tôi cũng có thể dạy cậu.”



Tác giả có lời muốn nói: Đâu Đâu tiểu kịch trường



“Một nhà” ba người đi tản bộ



Thịnh Mặc nói “Đâu Đâu, đi sau anh đi, mày chiếm hết sự nổi bật của anh!”



Đâu Đâu quay đầu thoáng nhìn chủ nhân: Nhưng rõ ràng Lâm Ca Ca thích em.



Thịnh Mặc ủy khuất nhìn Lâm Gia Nhạc: Tiểu Lâm –



Lâm Gia Nhạc nhận ra: A, thực xin lỗi, Thầy Thịnh, tôi đi nhanh quá.



Lui về sau đi song song với Thịnh Mặc: Thầy Thịnh, anh vừa nói gì thế?



Thịnh Mặc thầm vui vẻ trong lòng: Không có gì, chỉ là cảm giác chăm Đâu Đâu vất vả, sau này giảm bớt số lần đi ra ngoài thôi, hai ngày một lần.



Đâu Đâu hai mắt đẫm lệ kháng nghị: Không được phép bắt nạt thú nuôi như vậy….



Lâm Gia Nhạc: Hai ngày một lần thì ít quá, không phải anh nói Đâu Đâu cần vận động giảm béo sao? Nếu anh không có thời gian thì tôi có thể giúp.



Đâu Đâu vui vẻ: Lâm ca ca tốt nhất! Yêu Lâm ca ca nhất!



Thịnh Mặc: …. vẫn nên cùng đi thì tốt hơn.