Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 26 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Lâm Gia Nhạc cảm giác bản thân bị cái bánh ngọt từ trên trời rớt xuống trúng đầu, tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy xảy ra ra với mình, vô cùng hưng phấn nhưng lại có chút sợ hãi, không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà người ta phải giúp mình. Ai, thật sự là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng mà. Cậu ấp úng nói “Thầy Thịnh, như vậy rất phiền cho các anh. Hay để tôi đóng học phí cho hai người nhé.”
Thịnh Mặc đen mặt, đứa nhỏ này suy nghĩ đi đâu thế, từ khi nào anh mở lớp học thêm vậy? “Học phí tôi cũng không dùng tới đâu, bạn tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, coi như tôi báo đáp cậu giúp tôi sửa nhà là được.”
“Nhưng là, chúng tôi sửa nhà cho anh cũng đã thu phí rồi.” Lâm Gia Nhạc nói.
“Tôi trả tiền công thật, nhưng tôi nghĩ không mấy ai được hưởng đãi ngộ nhiều như tôi, khiến Tiểu Lâm phải tận tâm tận lực như vậy.” Thịnh Mặc cười nói.
Lâm Gia Nhạc hơi xấu hổ, hiếm khi hài hước một chút “Thầy Thịnh, anh đang hoài nghi phẩm hạnh chức nghiệp của tôi phải không?” Nhưng thật ra thì đúng là cậu có quan tâm đến Thịnh Mặc nhiều hơn người khác một chút.
Thịnh Mặc vội giơ tay xin tha “Không dám, không dám, Tiểu Lâm tuyệt đối là người có lòng trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp. Vậy quyết định thế nhé, cậu có gì không hiểu thì lúc tan tầm hoặc cuối tuần đều có thể tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thời gian thì nhất định sẽ nói, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
Lâm Gia Nhạc cảm kích “Vậy thật cảm ơn Thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc nhớ tới điều gì đó “Sau này đừng xưng hô quá khách khí với tôi, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi, đừng xa lạ quá.”
Lâm Gia Nhạc giã tai, cười “Được rồi, vậy tôi đành mạo phạm.”
Lâm Gia Nhạc liền tranh thủ hỏi Thịnh Mặc mấy vấn đề, Thịnh Mặc xem những gì cậu hỏi đều là trọng điểm, có thể thấy đứa nhỏ này thật sự quan tâm đến thiết kế, liền vui vẻ chỉ bảo một ít. Lâm Gia Nhạc nghe Thịnh Mặc giảng giải xong, có cảm giác như được khai sáng, hai người càng nói càng hưng phấn. Không biết qua bao lâu, Lâm Gia Nhạc nhìn đồng hồ trên tay, lắp bắp kinh hãi “Ai nha, đã trễ thế này rồi, làm muộn giờ Thầy Thịnh đi ăn cơm. Tôi cũng nên đi rồi.”
Thịnh Mặc nhìn đồng hồ, quả nhiên không còn sớm “Không xong rồi, cơm ở nhà bác Tống chắc đã đến bữa, chỉ sợ đến cũng không kịp.” Tống Kì là bạn học của cha Thịnh Mặc, cũng chính là phó viện trưởng viện kiến trúc của trường đại học A, đó là một vị trưởng bối vô cùng hài hước, nhưng quy củ trong nhà lại cực quái lạ, đúng 12 giờ sẽ ăn cơm, mặc kệ người có đến đủ hay chưa, vài thập niên chưa sai một ngày. Thịnh Mặc từng đến nhà ông ăn cơm vài lần cũng đã sớm được lĩnh giáo quy củ này.
Lâm Gia Nhạc xấu hổ vô cùng “Phải làm sao giờ?” Đây là ngày tết lớn, không thể để Thịnh Mặc không có cơm ăn.
Cuộc điện thoại này là cậu gọi cho chú Tư. Lễ Thanh minh năm nay cậu về quê tảo mộ ông bà, đúng lúc nhà chú Tư lắp thêm điện thoại cố định, chú ghi số cho cậu, sau cậu có di động riêng, liên lạc cũng tiện hơn, thường thường gọi điện về hỏi thăm chú Tư.
Điện thoại được kết nối, hỏi thăm vài câu, chú Tư đột nhiên nhắc tới một chuyện “Nhạc Nhạc, mới đây có người đến tìm cháu đấy, là một người Quảng Đông.”
Trong đầu Lâm Gia Nhạc đã có linh cảm mãnh liệt “Là ai vậy ạ? Tên gì chú có nhớ không?”
Chú Tư nói “Chưa kịp nói tên, người đó bảo là đồng sự của cháu ở xưởng, nói nửa năm trước cháu bỏ việc ở nhà máy, có rất nhiều chuyện chưa được làm rõ, còn cả đồ đạc cũng chưa lấy, hi vọng cháu có thời gian sẽ quay lại lấy.”
Lâm Gia Nhạc ra vẻ lạnh nhạt vâng một tiếng “Chú Tư, chú không cho anh ta số điện thoại của cháu chứ?”
Chú Tư nói “Không đâu. Cậu ta hỏi, chú liền nói bình thường đều là cháu chủ động liên lạc, chú không có số của cháu. Cậu ta bảo khi nào cháu gọi điện về thì báo cậu ta một tiếng.” Nửa năm trước chú Tư thấy Lâm Gia Nhạc đột nhiên về quê lại bệnh nặng một trận, cho rằng cậu ra ngoài đã chịu ủy khuất hoặc chọc phải tai họa gì, cho nên không dám nói cho người kia biết số điện thoại của cậu.
Lâm Gia Nhạc nhẹ nhàng thở ra “Cảm ơn chú, chú Tư. Cháu biết, điện thoại của cháu chú đừng đưa cho ai. Cháu sắp đi ăn rồi, mọi người ở nhà đón tết vui vẻ nhé, ăn bánh chưng nhiều một chút. Chú hỏi thăm thím Tư giúp cháu.” May mà chú Tư là người có ý tứ, nếu không phải đổi số điện thoại, rất phiền.
Lâm Gia Nhạc gác điện thoại, trên lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ Hạ Phương Húc vẫn chưa muốn buông tha cho mình? Cậu siết chặt nắm tay, oán hận, ân oán của các người thì liên quan gì đến tôi! Đều biến con mẹ nó đi, những kẻ có tiền ăn no rửng mỡ, đùa giỡn người khác để trả thù. Tôi không trêu vào các người được chẳng lẽ còn không trốn được sao!
Đúng lúc này Lưu Minh Lượng ló đầu ra gọi “Gia Nhạc, vào ăn cơm!”
Gia Nhạc buông nắm tay, thở ra một hơi “Vâng, em vào đây.”
Sau khi rời thành phố D, Lâm Gia Nhạc vẫn không nghĩ sẽ quay về, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi nơi ấy, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, sao có thể trở về. Chỉ là có đôi khi liên hoan nói chuyện phiếm với những nhân viên cùng làm, trong lòng sẽ nhớ tới đám anh em ở kho hàng kia, bọn họ đều giống nhau, chất phác mà nhiệt tình, có đôi khi nói chuyện hơi quá, nhưng tình cảm cũng rất chân thành, quan tâm nhau cũng rất chân thành. Bản thân im lặng bỏ đi như thế, khẳng định họ sẽ rất lo lắng, cho nên sau khi đi rồi cậu viết một phong thư cho Trương Kiến, nói với anh ta cậu vẫn bình an, giải thích chuyện bản thân đi mà không nói tiếng nào. Trên thư không ghi địa chỉ, thậm chí còn là nhờ người qua đường gửi thư hộ.