Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Chương thứ hai mươi chín



Ngày công ty khai trương, bọn họ cố chọn một ngày thật đẹp, là một ngày hoàng đạo hợp khai trương, cưới gả. Bởi vì không thể châm pháo chúc mừng, Lâm Gia Nhạc đành phải mua hai lẵng hoa to đặt trước cửa công ty, hơn nữa còn tự mình cầm bút, viết một đôi câu đối trên giấy hồng thật lớn, rất có không khí. Nơi đặt công ty thật ra chỉ là một văn phòng nhỏ trong khu nhà, thuê hai gian phòng ở ghép lại, bên ngoài để bàn công việc, bên trong cho người ở. Vì để tiết kiệm chi phí, Lâm Gia Nhạc trả căn phòng đang thuê để đổi đến ở tại công ty luôn.



“Sau này, tôi sẽ lấy công ty làm nhà.” Lâm Gia Nhạc thu dọn đồ của mình cho vào thùng giấy xong vỗ vỗ tro bụi trên tay nói.



Thịnh Mặc đang xem tài liệu, anh đến giúp Lâm Gia Nhạc chuyển nhà “Chúc mừng chúc mừng, chúc mọi người làm ăn thuận lợi, gia nghiệp hưng vượng.”



Lâm Gia Nhạc cười cong mắt “Thầy Thịnh nói thật hay!”



Hôm nay Thịnh Mặc đến không phải chỉ để giúp công, mang đến cho Lâm Gia Nhạc vài món đồ thiết yếu.



Lâm Gia Nhạc biết máy tính là một món đồ rất quý, sống chết cũng không chịu nhận, thế nào cũng phải đưa chút tiền cho Thịnh Mặc.



Thịnh Mặc nói “Bộ máy này tôi mua lúc được giá, chỉ là hàng hạng hai thôi, sao đáng tiền gì chứ? Cậu nếu đã không cần thì để tôi mang nó đi cho người khác.” Thời gian gần đây máy tính đổi mới rất nhanh, anh phải vẽ nên máy tính dùng cũng phải đổi mới thường xuyên, máy tính cũ để trong nhà cũng không có bao nhiêu tác dụng, nghĩ đến Lâm Gia Nhạc vừa mở công ty, lại muốn học thiết kế, có máy tính vẫn là tốt nhất cho nên mới mang đến.




Vốn lưu động của Lâm Gia Nhạc không nhiều, vốn tiền tiết kiệm của cậu chỉ có khoảng ba vạn, làm cùng với Lưu Minh Lượng, đăng kí tài chính hết ba vạn, đăng kí thêm các loại giấy tờ khác lại thêm bốn ngàn, rồi thuê văn phòng, làm quảng cáo cũng cần đến tiền, đợi đến khi nhận được công trình đầu tiên thì trong tay cũng chỉ còn hai ba vạn.



Tuy rằng Lâm Gia Nhạc làm trong ngành này chưa lâu, nhưng lại hiểu tương đối sâu về một số mặt, thêm được một tay lão luyện như Lưu Minh Lượng, trước khi mở công ty họ cũng đã suy xét đến mọi mặt. Trước mắt thì vấn đề lớn nhất của họ là không đủ vốn, nhưng cũng đã có phương án ứng phó, đầu tiên là chỉ nhận công trình trang hoàng tại các hộ gia đình, những công trình như vậy khá nhỏ, có thể linh hoạt điều chỉnh, cũng dễ thương lượng chuyện giá cả với chủ nhà, mà cứ cho là chi phí lớn một chút thì vẫn ở trong phạm vi lo liệu được. Còn những công trình công sở hoặc những nơi lớn hơn thì tạm thời họ không đủ khả năng nhận thầu.



Công trình đầu tiên là trang hoàng lại một căn hộ hai phòng ngủ, chủ nhân là kiểu người làm công điển hình, đến ở thành phố G này đã sáu bảy năm, giờ muốn kết hôn nên vay tiền mua một căn hộ hai phòng ngủ. Bởi vì là nhà để kết hôn nên mới sửa chữa, cho nên không đầu tư quá nhiều, không thể tính là công trình cầu kì, chỉ có thể làm đơn giản nhất, vật liệu cũng là chủ nhà tự mình đi mua. Phía Lâm Gia Nhạc chỉ phụ trách mua những vật liệu chuyên dụng kiểu xi măng, cát, đinh các thứ. Rõ ràng vụ làm ăn này không được bao nhiêu lời lãi, nhưng Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng vẫn vô cùng vui vẻ, đây là công trình đầu tiên của bọn họ, cuối cùng cũng khai trương được công ty rồi.



Công trình đầu tiên cũng không có nhiều việc phải làm cho lắm, Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng chỉ mời thêm một thợ lâu năm về làm vài ngày, những việc khác thì hai ông chủ nhỏ đều tự mình ra trận. Vì khách hàng yêu cầu thời gian gấp, họ phải tăng ca cho kịp, mỗi ngày bắt đầu công việc lúc tám giờ, đến bảy tám giờ tối mới nghỉ. Không thể làm muộn hơn vì những hộ gia đình ở xung quanh còn phải nghỉ ngơi. Hai ngươi bận rộn hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng nắm trong tay khoản lợi nhuận đầu tiên. Thật ra cũng chẳng thể coi là lợi nhuận vì số tiền không hơn tiền công của họ lúc làm thuê khi xưa, nhưng giờ là tiền của họ chứ không qua tay ông chủ nào.



Cứ như vậy qua một tháng, người Lâm Gia Nhạc gầy đi một vòng, nhưng bù lại tinh thần rất tốt, bởi vì cậu đã thấy được hi vọng của mình. Dành cho mình một ngày thoải mái ăn no ngủ kĩ, cậu sửa sang cho bản thân thật gọn gàng, cũng quyết định dọn dẹp nhà cửa một lượt. Thời gian qua cứ đi sớm về muộn, chưa lần nào quét tước phòng ở, cửa công ty cũng chẳng mấy khi mở ra, Lâm Gia Nhạc nhìn bàn làm việc và phòng khách bừa bãi, cảm giác thật xấu hổ.



Làm xong công trình đầu tiên, cuối cùng công ty cũng có vài ngày mở cửa, vừa đợi công việc mới vừa tranh thủ nghỉ ngơi. Nhưng trước đó có lẽ phải đến chào hỏi Thịnh Mặc một lần, còn phải kiểm tra xem có phải anh ấy giúp công ty cậu đăng quảng cáo lên mạng hay không. Thêm nữa có mấy quyển sách cậu đọc gần đây khá khó hiểu, muốn đi hỏi bài. Lâm Gia Nhạc ra ngoài, mua một ít hoa quả và thức ăn cho chó, trước khi đi còn gọi cho Thịnh Mặc.



Điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng đầu bên kia không có người nghe, Lâm Gia Nhạc gác máy. Lúc cậu ngẩng đầu lên lại nhìn thấy tờ lịch to treo trên tường cửa hàng hoàng qua, số hai tư màu xanh to đùng, bên dưới là chữ “Thứ Tư” vô cùng bắt mắt, Lâm Gia Nhạc vỗ đầu, hôm nay không phải cuối tuần, hẳn là Thịnh Mặc đang lên lớp. Vậy thì tối gọi lại cho anh ấy.