Tôi Muốn Có Một Mái Nhà
Chương 30 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Lâm Gia Nhạc quay về, mới đi đến tầng dưới đã nghe thấy tiếng chuông di động, cậu liền bắt máy “Ôi, Thầy Thịnh. Tôi quên hôm nay không phải cuối tuần, anh đang ở trên giảng đường phải không, ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Thịnh Mặc ở đầu dây bên kia lên tiếng “Không đâu, giờ tôi còn đang nghỉ hè. Vừa rồi tôi tham gia một cuộc họp trong nhóm sản xuất nên để điện thoại im lặng, không nghe thấy tiếng chuông báo cậu gọi tới. Dạo này bận lắm phải không, giờ thì rảnh rồi chứ?”
Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, mình không đi học bao lâu rồi, chuyện nghỉ đông nghỉ hè cũng quên luôn, bây giờ không phải Thịnh Mặc vẫn đang nghỉ hè sao. Chợt lại vui vẻ nói chuyện “Chúng tôi vừa hoàn thành một công trình, có thể nghỉ ngơi vài ngày. Anh rảnh không, tôi mời anh một bữa.”
Thịnh Mặc ở bên kia khoe ra gương mặt tươi cười, trong tiếng nói còn mang theo ý cười “Được chứ, Tiểu Lâm mời cơm thì giờ nào tôi cũng rảnh.”
Lâm Gia Nhạc nói “Anh muốn ăn gì?”
Thịnh Mặc dừng một chút “Ốc đồng sao.”
Lâm Gia Nhạc hơi ngạc nhiên rồi nói “Món này chỉ có thể làm ở nhà để ăn thôi. Như vậy đi, hôm nay tôi sẽ đi mua ốc đồng, ngâm nước sạch hai ngày là ăn được, lúc đó anh đến nhà tôi nhé.”
“Được.” Thịnh Mặc suy nghĩ một chút lại hỏi “Ngoài việc mời cơm ra cậu không còn việc gì khác tìm tôi sao?”
Lâm Gia Nhạc cười ngượng ngùng “Có một số chuyện muốn thỉnh giáo anh, nhưng không gấp đâu, mấy hôm nữa anh đến thì tôi hỏi là được.”
Thịnh Mặc nói “Nếu là về chuyện học hành thì hôm nay cậu đến nhà tôi đi. Cũng lâu lắm rồi Đâu Đâu không được gặp cậu, nó nhớ cậu đấy.”
Lâm Gia Nhạc nhớ đến chú chó lông vàng kia thì nở nụ cười “Vậy được, tôi đến chợ mua ốc đồng đã rồi tới nhà anh.”
Lâm Gia Nhạc không lên văn phòng nữa mà đến thẳng chợ. Ốc đồng cũng không phải dễ mua, không có nhiều người Quảng Đông muốn ăn ốc đồng, ở chợ rất ít khi bán, có nơi có nhưng còn phải có vận may thì mới mua được, đi muộn thì chắc chắn không có. Lâm Gia Nhạc đến khu chợ nhỏ gần đó dạo một vòng, không tìm được ốc đồng tươi, đành phải bắt xe đến một khu chợ nông sản ở xa hơn, cuối cùng cũng mua được ốc đồng. Lúc này đã không còn sớm, cậu muốn về ăn cơm trưa trước, nhưng phải gọi cho Thịnh Mặc cái đã.
Lâm Gia Nhạc cầm thực đơn lên xem, có hơi líu lưỡi, từng món ở đây, mỗi món ít nhất cũng mấy trăm đồng, cậu trả thực đơn cho Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, anh chọn đi, vài món ăn thường ngày là được, tôi không kiêng gì, không cần gọi những món quá đắt.”
Thịnh Mặc nói “Được.” Anh gọi cần tây xào tôm, dăm bông chưng lạnh, ngó sen thái lát xào, còn muốn gọi thêm, Lâm Gia Nhạc vội ngăn “Thầy Thịnh, như vậy là đủ rồi. Chúng ta ăn đơn giản là được, đừng lãng phí.”
Thịnh Mặc bật cười “Vậy goi thêm canh xương hầm đậu tương lạnh đi.”
Lâm Gia Nhạc nhìn nhân viên phục vụ bước ra ngoài, lại hỏi “Bình thường là anh nấu cơm ăn ở nhà hay ra ngoài?”
Thịnh Mặc nở nụ cười tự giễu “Lúc đi làm thì tôi ăn cơm canteen, bình thường cũng toàn ăn ở ngoài hoặc gọi đồ ăn đến nhà. Mẹ tôi bảo tôi đun nước cũng có thể làm đen nồi.”
Lâm Gia Nhạc cười “Không đến mức ấy chứ?”
Thịnh Mặc lắc đầu “Đương nhiên không. Bình thường tôi vẫn đun nước nấu mì tôm mà. Không phải bây giờ có loại siêu điện tự động ngắt sao, cứ sôi là tự động ngắt điện đó, dù sao cũng không làm cháy nồi được đâu. Chỉ là tôi cũng vẫn thường quên khi đun nước nấu mì tôm, lúc nhớ ra thì nước nguội hết rồi, đành phải đun lại.”
Lâm Gia Nhạc nghĩ đến chuyện Thịnh Mặc đun nước rồi để nó nguội mất rồi lại đun rồi lại để nguội, sẽ có lúc nước cạn hết, vậy chắc chắn sẽ đun đến cháy nồi, tự nhiên thấy buồn cười.
Thịnh Mặc nhìn cậu đang cười trộm “Cậu cười trộm cái gì đấy hả?”
Lâm Gia Nhạc nói cho anh biết mình đang tưởng tượng ra cái gì, Thịnh Mặc cũng bật cười “Không có chuyện ấy đâu, nhiều nhất thì tôi cũng chỉ đun lại nước đến lần thứ tư thôi.”
Lâm Gia Nhạc cười càng nhiều, hóa ra người thành thục ổn trọng như Thịnh Mặc cũng có lúc bối rối với những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống như thế. Cậu cười nhiều khiến hai mắt cong lên giống vầng trăng trước ngày rằm, vô cùng đáng yêu. Thịnh Mặc nhìn thật kĩ, trong lòng chợt rung động: đứa nhỏ này thật đáng yêu.