Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 32 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Tư Tịnh hơi xấu hổ, cứng đơ cười: “Ra là vậy”.



Tôi không nói gì nữa.



Tiệc vui đang diễn ra ồn ào, nhưng xung quanh tôi không khí lại dường như rất lặng. Rõ ràng mọi người đang trò chuyện, tôi lại cảm thấy thật

xa vời, yên tĩnh đến nỗi dường như nghe được tiếng đập của tim mình.



Diệp Dung vô cùng thân thiết hỏi Trang Tự: “Sao anh lại sang đây, không cùng họ đi kính rượu sao?”



Mấy người Tư Tịnh không hẹn mà cùng nhìn về phía Trang Tự. Trang Tự

lại như không nghe thấy gị, yên lặng uống rượu của mình, không nói một

câu.



Rượu trên bàn yên lặng một lúc lâu, cuối cùng là Tư Tịnh lên tiếng:

“Mình thấy họ đỡ rượu vẫn còn được, chắc là không cần đến Trang Tự đâu,

Phải rồi, Trang Tự. Trác Huy kể hôm trước gặp được câu ở tòa nhà Vinh Tư đó.”



Trác Huy lên tiếng nói: “Đúng vậy, hôm qua quên hỏi cậu. Tuần trước

có phải cậu đến tòa nhà Vinh Tư không? Tôi đến đó làm việc, thấy được

bóng của cậu, định gọi thì lại chớp mắt không thấy nữa. Phải là cậu

không? Sao cậu lại đến đó?”



“Tôi đang làm việc ở đó.” .



Giọng nói lạnh nhạt vang lên. Cự ly gần như vậy, vẫn còn như vọng lại trong lòng tôi.



Trác Huy kinh ngạc: “Cậu đổi việc từ khi nào?”



“Anh…”, Diệp Dung hỏi anh cùng lúc, nhưng lời lại dừng ở khóe miệng.



“Một tháng trước.” .



“Cậu thật kín miệng mà. Đổi công ty cũng không nói. Nhưng mà bên ngân hàng A cũng rất lớn rồi, cậu lại chuyển sang nơi nào tốt hơn à?”



“Vẫn là ở A, chỉ đổi bộ phận.”



“Bộ phận gì?”, bạn học hỏi.



“Bộ phận đầu tư ngân hàng”



Các bạn học ngạc nhiên, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.



Cũng giống như ở A, ngân hàng có đầu tư bên ngoài, cũng phân loại

thành ngân hàng thương mại và đầu tư. Ngân hàng thương mại nhận gửi tiền theo phương thức truyền thống và cho vay. Trước đây Trang Tự đến công

ty chúng tôi, hẳn là đại diện ngân hàng đến làm hồ sơ cho vay. Ngân hàng đầu tư thì không giống vậy, làm IPO hoặc sáp nhập và mua lại các công

ty.



Các ngân hàng hàng đầu thế giới, ngân hàng thương mại rất khó vào

làm. càng đừng nói đến ngân hàng đầu tư của bọn họ, nếu không phải là

nhân tài cực kỳ ưu tú thì cơ bản là sẽ không có cửa. Anh lại mới nửa năm đã nhảy được vào ngân hàng đầu tư của A. . .



Nhưng mà, nếu vào được ngân hàng đầu tư, phải thường đi xã giao tiếp khách đó. Tính cách của Trang Tự, thích hợp sao?



Suy nghĩ trong đầu vừa xuất hiện đã bị tôi nỗ lực bóp nát. Vậy thì có gì liên quan đến tôi chứ? Tôi suy nghĩ mấy việc này cũng thật nực cười. Chưa kể, tuy Trang Tự thanh cao kiêu ngạo, nhân duyên cũng thật tốt.

Trước đây ở đại học từ bạn học đến thầy cô đều rất yêu thích anh, cả


Sao anh lại ở đây? Cũng cần đi vệ sinh à?



Tôi nên chào hỏi không? Hay không nói gì cứ thế mà đi?



Không nghĩ là anh lại lên tiếng trước.



“Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”



Cước bộ chần chừ dừng lại, qua vài giây, tôi nói: “Vẫn như cũ.”



“Số của tôi vẫn như cũ.”, anh nhìn tôi, ánh mắt trầm lãnh.



“Nhớ đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi.”.



Quả nhiên… Anh là muốn trả tiền trang phục cho tôi?



Sao tôi một chút cũng không ngạc nhiên.



“… Không cần.” .



“Cũng nên mà”, anh gật đầu, trong giọng nói mang theo chút giễu nhẹ, “Còn chưa chúc mừng cậu, môn đăng hộ đối.”



Anh và Diệp Dung mới thật sự là môn đăng hộ đối.



“Cậu cũng vậy, chúc mừng.”



Một hồi trầm mặc.



Tôi nhấc chân, đang muốn bỏ đi, anh lại đột nhiên giễu một tiếng.



“Nhiếp Hi Quang, vừa rồi ánh mắt của cậu sao lại nhìn tôi như thế?”,

anh nhấc mắt nhìn tôi, trong mắt đầy mỉa mai, “Chần chừ sao? Là với tôi

tình cũ khó quên sao?”



Tôi bỗng chốc bối rối.



Anh muốn chứng minh gì chứ? Chứng minh tôi với anh chưa chết lòng hẳn, vẫn còn thích anh?



Đúng vậy…



Tôi vẫn còn!



Tôi ngẩng lên, ép bản thân kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh, “Hôm

qua Diệp Dung xin lỗi tôi, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô ấy cả đời

sẽ vờ như chưa từng có chuyện đó xảy ra, sẽ không chấp nhận nó. Nhưng mà nếu cô ấy đã xin lỗi, tôi nghĩ mình còn nợ cô ấy một câu trả lời.”



Tôi không chớp mắt nhìn anh, “Khi đó cô ấy hỏi tôi, ‘Chẳng lẽ cậu

không thích Trang Tự sao?’, tôi nghĩ giờ đã có thể trả lời cô ấy rồi.”



“Là không thích.”, tôi ngừng một lát rồi nói.



“Nhờ nhắn với cô ấy, mong cô ấy yên tâm. Hạnh phúc của người khác, tôi không thèm.”