Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 33 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


“Không cần nhắn lại với Diệp Dung. Nhưng mà, tôi yên tâm rồi.”, anh

cực kỳ nhàn nhã, hay tay đút vào túi quần tây, “Thật nực cười, thì ra có người hứa hẹn rồi lại xem như không có gì, lời nói gió bay.”



Anh. . . là đang nói tôi?



Hứa hẹn?



Giữa chúng tôi, đã hứa hẹn khi nào chứ? Chẳng lẽ đang ám chỉ lâu thật lâu trước đây, câu nói đầy hài hước kia của tôi? —— Trang Tự tôi vẫn sẽ thích cậu, cho dù bây giờ cậu không chấp nhận, tôi cũng sẽ không thay

đổi. Cứ chờ tôi bắt được cậu đi!



Anh không thích tôi cũng được, đã hẹn hò cùng người khác cũng được,

sao lại còn chạy đến đây, kể chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử chứ?



Hứa hẹn không đáng giá, lại đột nhiên trở nên có giá trị, ai cần chứ! Anh cần sao?



Tôi nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có ý

chí sắt đá, có người thích tôi, đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ động

lòng, sẽ. . . thay lòng đổi dạ. Có gì ngạc nhiên đâu chứ.”



Lại là một lúc trầm mặc, sau đó anh cười châm biếm: “Cậu nói đúng.

Cũng không phải ý chí sắt đá, nên thay lòng đổi dạ có gì mà ngạc nhiên

chứ. Ai lại không thay đổi.”



“Nhiếp Hi Quang, cám ơn em khiến tôi, lầm đường nhưng vẫn quay đầu được.”



Lầm đường gì? Anh lầm đường lạc lối gì chứ? Thực sự là… quá buồn cười đi.



Trước nay, người vẫn luôn lầm đường chẳng phải là tôi sao?



Khóe mắt cực kỳ nóng. Tôi cố gắng mở lớn hai mắt, cố gắng kìm nén,

nhưng trong lòng liên tục co thắt không thể không chế được, đến mức cơ

thể như sắp co lại.



Bóng dáng Trang Tự khuất hẳn sau ngã rẽ.



Tôi chẳng còn chút lực nào, dựa vào tường, cuối cùng chậm rãi trượt dọc theo lưng tường xuống dưới, vùi đầu ôm lấy đầu gối.



Tôi biết thế này sẽ làm người khác chú ý. Tôi biết hành lang luôn có người qua lại. Nhưng tôi không có cách nào, không có biện pháp nào để

sử dụng nhiều sức lực như thế, ra vẻ tự nhiện, ra vẻ như không có chuyện gì cả.



“Không được khóc, không được khóc. Chỉ có ngốc nghếch mới lại khóc vì anh.”



Trong lòng chỉ có những lời này hiện lên.



Nhưng tôi cuối cùng vẫn là một đứa ngốc.



Ở đây lúc nào cũng có người qua lại. Vùi đầu vào trong, tôi khóc mà không dám gây tiếng động.



Tận đến khi bị ai đó mạnh mẽ kéo dậy.



Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, tâm trạng phức tạp khó xác định.


nhanh chóng bổ sung, “Dù sao cũng còn được nghỉ một ngày rưỡi nữa, tôi

cùng nên về thăm mẹ. Nghĩ đến việc uống canh xương mẹ nấu, tôi. . .”



“Về nhà mà cần nhiều lý do vậy à?”, Lâm Tự Sâm gần như bật cười, “Được rồi, tôi đưa em đến . . . ga tàu lửa.”



“… Không cần đâu, tôi tự bắt xe được rồi mà.”



Cuối cùng anh cũng thở dài.



“Nhiếp Hi Quang, em dự tính là sau đó sẽ tránh thật xa tôi à?”



“Không phải”, tôi cắn nhẹ môi dưới, không biết làm sao có thể biểu

đạt ý tứ một cách khéo léo, cuối cùng bị mấy suy nghĩ rối bời đánh bại,

quyết định đi thẳng vào vấn đề.



Anh thông minh như thế, trực tiếp hay nói khéo, đại khái cũng chẳng khác nhau là mấy.



“Rõ ràng không chấp nhận, nhưng lại thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của người đó, vậy không phải hơi quá đáng sao?”



Anh hơi nhíu mày, làm ra vẻ tự hỏi, “Việc này tôi cũng không có kinh

nghiệm lắm. Nhưng mà như tôi đây, chẳng lẽ không giống đang theo đuổi

người ta sao? Cho nên ý của em là, không những không chấp nhận tôi, cũng sẽ không cho phép tôi theo đuổi em?”



Hai chữ “theo đuổi” từ miệng Lâm Tự Sâm nói ra, tôi nhất thời tay

chân luống cuống. Hơn nữa, qua lời anh tổng kết, tôi hình như cảm thấy

mình thật bá đạo.



“Nếu như cuối cùng tôi vẫn không được. . . vậy sao lại còn lãng phí thời gian của anh chứ.”



“Nhiếp Hi Quang, em không có lòng tin với bản thân rồi, sao cũng

chẳng có lòng tin với tôi?”, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa.



“Chẳng phải em nói tôi làm gì cũng rất lợi hại sao?”, lông mày anh

khẽ nhếch, “Em như trẻ con thế, ngay cả câu “cuối cùng sẽ không chấp

nhận tôi” cũng không đành lòng nói ra. Mềm lòng như vậy, tôi phải chậm

chạp thế nào mới không đuổi kịp em chứ?”



Cái này vừa khen lại vừa cười nhạo tôi… .



Tôi không nói gì nhìn anh, giữa lúc xấu hổ đột nhiên thấy hơi buồn cười.



“Sợ đến mức cả xe của tôi cũng không dám ngồi…”, anh thở dài nói,

“Tôi chỉ là theo đuổi em thôi, cũng chẳng phải bàn chuyện hợp tác làm ăn gì, còn phải giảng giải việc đầu tư có lời cho em. Sao em không nghĩ

đến, em không chấp nhận chính là có lỗi với tôi?”



“Tôi là theo đuổi em, là lợi cho em, không phải gánh nặng của em.”



Tôi nhìn anh chăm chú.



“Em nói em còn đang thích người khác, thì đã sao chứ?”, anh mỉm cười nhìn tôi, nói như đinh đóng cột, “Tôi sẽ để em lựa chọn.”