Tôi Phải Đào Hôn

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


"Xem tin tức chưa? Hôn thê của vị hào môn tung tích không rõ, chồng hắn tìm kiếm muốn nổi điên lên rồi, tiền thưởng đến mấy ngàn vạn lận!"



"Không phải nói hắn là hung thủ sao?"



"Ta cũng nghe nói, là cùng quản gia vụng trộm."



"Hắc hắc, nước của đại gia tộc xem ra thật sâu a..."



Mọi người tụ tập cùng nhau nói chuyện tào lao, thỉnh thoảng hít một điếu thuốc, thêm chút "gia vị" cho chuyến đi nhàm chán vô vị.



Sóng biển vỗ lưng thuyền, không khí ngập tràn mùi tanh nồng, xung quanh ồn ào như cái chợ, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi tục, dẫn đến trận cười vang. Ôn Kỳ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần bò, ngồi một mình một góc bóng mát mà đọc sách, rất giống thỏ nhỏ tiến vào ổ sói.



Vùng biển tinh cầu chia thành nội hải, ngoại hải.



Gọi là ngoại hải, chỉ nửa bên tinh cầu từ trường hỗn loạn, đến nay vẫn còn là bí ẩn. Nội hải là vùng biển quanh co xuyên toàn bộ lục địa. Mặc dù liền với ngoại hải, nhưng nơi này từ trường bình thường, đem lại tài nguyên biển hết sức phong phú cung cấp cho con người. Ôn Kỳ hiện đang ở trên biển.



Đây là ngày thứ sáu kể từ khi cậu rời đi.



Trước đó cậu dùng máy móc đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, cũng gỡ thiết bị định vị ở cẳng chân.



Mà trên người cậu nếu thật sự có máy định vị, chắc hẳn bọn chúng sẽ không trông coi trực tiếp, vì vậy hết sức bình tĩnh tại nội thành đi loanh quanh, chọn địa phương rất tốt để ném đống thiết bị định vị, sau đó đi mua sáp da cùng mỹ phẫm, ném lên xe, rời khỏi thủ đô.



Sáp da nơi này rất tốt, tùy ý thay đổi khuôn mặt, khó phân biệt thật giả, là dụng cụ dịch dung rất tiện lợi, quan trọng là giá cả tiện nghi, so với lớp mặt nạ sinh vật kia rẻ hơn rất nhiều.



Cậu thay đổi khuôn mặt mấy lần, đến một bến cảng nhỏ.



Sau đó liền tra hỏi tên côn đồ, dùng tiền cùng tên đó hòa giải, cấu kết với nhau làm việc xấu cứu con trai của thuyền trưởng, sau đó lấy thân phận "cháu trai thuyền trưởng" mà rời đi. Còn cái thế lực hắc ám kia... Nếu bọn họ đuổi theo mấy cái thiết bị định vị kia mà chạy đến cục cảnh sát, Ôn Kỳ vô cùng cao hứng.



Bây giờ đã là ba ngày, thuyền sớm tiến đến hải vực nước khác.



"Tiểu Kỳ," thuyền trưởng tìm tới, "Muốn ăn cơm, nghỉ ngơi một lát đi, cháu đã xem sách đến giữa trưa đó."



Ôn Kỳ thuận theo gật đầu, nói: "Cậu, ta muốn xem tin tức."



"Được." Thuyền trưởng mau chóng đi lấy thông tấn khí, đưa tới.



Đứa nhỏ này vì cứu con vô tích sự của ông mà thông tấn khí bị rớt xuống biển không tìm được, không chỉ lỡ mất chuyến bay, còn có thể bỏ qua đợt khảo thí, mà lại chẳng hề oán trách, so với những tiểu tử chỉ biết hút thuốc đánh nhau kia không biết bao nhiêu lần, nếu cậu thực sự là cháu trai ông, thật tốt rồi.



Tri ân báo đáp, người thuyền trưởng chất phác thấy thiếu niên yên lặng, thấy vừa mắt cực kỳ, âm thầm phát thề phải đem thiếu niên thuận lợi trở về nước, không hề biết rằng người hiền lành yếu đuối nhu nhược này lại là kẻ cầm đầu khiến con trai ông rơi xuống biển.



Ông thậm chí còn dặn dò một câu: "Nếu có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta."



Ôn Kỳ theo tiếng, bắt đầu xem tin tức.




"...." Mấy người thấy hắn ta không có vẻ đùa giỡn, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu gào thét.



Ông chủ Hoàng chạng vạng trở về sau khi kẹt xe buổi tối, cứ ngỡ bước vào quỷ ốc. Lão bị kích thích mà không ngừng kêu dừng, rồi mới phát hiện trên ghế salong có hai người.



Trợ lý hai mắt lơ mơ - bị tra tấn như vậy suốt hai giờ, y cảm thấy mình không bị bệnh tim mới là lạ.



Trác tiên sinh thần sắc không hề thay đổi, ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng đầy "ôn nhu", mỉm cười: "Bảo bối nhi, trở về?"



Vẻ mặt dữ tợn, tiếng ""bảo bối" được nhấn mạnh kia khiến ông chủ Hoàng lập tức run lên, nhanh chóng nhận lỗi, giải thích nói trên đường kẹt xe, hơn nữa tại quảng trường gặp một nghệ thuật gia vô cùng tài hoa, tác phẩm vô cùng kinh diễm, lão nhịn không được hàn huyên hai ba câu.



Trác tiên sinh cười nói: "Ồ."



Ông chủ Hoàng: "Thật rất có thiên phú, cậu ta rất nhanh sẽ thành danh, không tin các người cứ xem tác phẩm của cậu ta đi, mau mang lên, cẩn thận đừng có làm hư."



Thuộc hạ liền hợp sức cẩn thận đem đồ đưa đến, hết sức cẩn thận đem vật nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Lão Hoàng tự mình xốc vải lên, nhất thời đập vào mắt họ là chiếc xe vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe bị vỡ tan tành trước mắt bọn họ trên đường. =))))



Trác tiên sinh: "..."



Trợ lý: "..."



Lão Hoàng nhìn chiếc xe chẳng khác gì mỹ nhân, nói: "Các ngươi xem đường nét khúc chiết kiên cường này, bày ra một loại sức mạnh cùng tình cảm như thế nào mà va chạm, nghệ thuật gia kia nói mỗi một hoa văn rỉ sắt kia cũng đều có chủ ý, quả là trâu bò!"



Trác tiên sinh: "..."



Trợ lý: "..."



Bọn họ thật giống như chứng kiến một phi vụ lừa đảo.



Lão Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"



Trác tiên sinh nhấp một ngụm rượu, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng: "Đúng vậy, không sai."



Tác giả có lời muốn nói: Vì sao Ôn Kỳ lại lợi hại như vậy.



Chương 1: "Cậu sống tại nơi tối tăm nhất xã hội hơn hai mươi năm."



Chương 2: "Ôn Kỳ đời trước đứng đầu hai giới hắc bạch..."



Mà nhìn cậu còn biết giả bộ mất trí cũng như thăm dò của Hoắc Hạo Cường, không thân thủ không thông minh làm sao làm được như vậy ~.



P/s: Mình lại thấy Ôn đại thiếu gia là Ảnh đế. Hoho =)))