Tôi Phải Đào Hôn
Chương 6 :
Ngày đăng: 12:17 30/04/20
Ôn Kỳ xuất hiện ở triển lãm nghệ thuật này, thuần túy là do trùng hợp.
Cậu đạp xe quẹo vài cái, không bao lâu liền đến quảng trường, sau đó nhanh trí nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, cùng lão Hoàng thao thao bất tuyệt nói xạo một trận, thành công được một khoản tiền.
Làm cho cậu càng thỏa mãn chính là, thanh niên bên cạnh nghệ thuật gia kia thấy cậu "chém bão" giảng giải, liền hưng phấn muốn kết bạn với cậu.
Cậu liền hết sức nhân tiện cùng người bạn đó ăn cơm tối, "thiệt tình không thể chối từ" mà tới ổ nhỏ nhà người ta làm khách. Kết quả là tới đêm khuya, thiếu niên bỗng hiểu ra thâm ý, rất cảm động cậu, lại càng thêm tán dương tinh thần nghệ thuật này, cái người mà không hề chịu tội khi chiếm lấy cái giường duy nhất.
Sáng sớm hôm sau, cậu bước qua thiếu niên chẳng biết lúc nào đã ngủ trên thảm, để lại một tờ giấy nhỏ tạm biệt, liền đi đến trung tâm phi hành khí ở nội thành giao dịch. Ngày hôm qua trong lúc vô tình từ ông chủ Hoàng và bảo tiêu biết được đây là sản nghiệp của lão, cũng biết hôm nay lão sẽ đến, liền sắp đặt một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, tốt nhất là có thể dựa vào ân tình mà "cuỗm" một chiếc phi hành khí đi.
Ôn Kỳ hai tay đút túi, làm bộ dáng tỉ mỉ xem xét phi hành khí, nhàn nhã đi đến nơi đông người, quả nhiên trong chốc lát, liền nghe có người gọi cậu.
Ông chủ Hoàng vô cùng kinh hỉ: "Khương tiên sinh?"
Ôn Kỳ quay đầu lại, ánh mắt rơi đến trên người Trác tiên sinh, rồi mới chuyển hướng đến ông chủ Hoàng, thần sắc từ nghi hoặc đến quá mức bất ngờ, cũng rất kinh hỉ: "Ông chủ Hoàng, trùng hợp quá, không lẽ ngài cũng tới đây xem phi hành khí sao?"
"Không phải, nơi này là ta mở, ngày hôm nay dẫn theo vị bằng hữu này đến dạo," ông chủ Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh, giới thiệu, "Cậu ta chính là nghệ thuật gia hôm qua ta đã nói."
Trác tiên sinh sớm tại lúc ông chủ Hoàng lên tiếng liền phát hiện ra thiếu niên, khóe miệng vẫn treo nụ cười, đối với thiếu niên gật gật đầu.
Trợ lý bên cạnh có chút cười trên nỗi đau người khác, nghĩ thầm tiểu tử này lừa tiền người ta xong lại cùng khổ chủ đụng phải, chắc hẳn đang rất thấp thỏm, phỏng chừng rất nhanh sẽ kiếm cớ mà chạy trốn, nhưng ngay sau đó y liền hiểu cảm giác tự vả ra sao - chỉ thấy ông chủ Hoàng tò mò dò hỏi mục đích của thiếu niên khu đến đây, biết được thiếu niên muốn đem phi hành khí nơi này làm một tư liệu, tác phẩm mới, ngay lập tức liền chủ động cung cấp cho cậu một chiếc. =))))
Trợ lý kém điểm rớt cằm xuống mặt đất.
Này là ý gì đây?
Ngày hôm qua hại người ta lấy một khoản tiền, ngày hôm nay muốn lừa người ta lấy một chiếc phi hành khí? Tiểu tử này cố ý đến lừa ông chủ Hoàng sao? Muốn phát điên sao?
Y nhịn không được nhìn sang lão bản, muốn biết biểu tình người nọ như thế nào, kết quả thấy khóe miệng lão bản cong cong cùng điệu cười khi nãy giống nhau như đúc, yên tĩnh nghe bọn họ tán gẫu, thờ ơ hóng hớt xem kịch.
Y lặng yên quay lại tầm mắt.
Ông chủ Hoàng nói: "Thế nào? Coi như ta trả tiền đặt cọc."
Ôn Kỳ lắc đầu: "Không được, trước mắt đây chỉ là ý nghĩ, căn bản không rõ rằng bao lâu mới có thể làm xong được, trước khi làm xong thành phẩm, tôi sẽ không ký hợp đồng với bất luận người nào hết."
Ông chủ Hoàng vội nói: "Không sao, bao lâu ta cũng chờ."
Ôn Kỳ vẫn như cũ lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: "Tôi phải có trách nhiệm với tác phẩm mà tôi phụ trách, mà nó là giá trị tư tưởng tinh thần, chứ không phải hàng hóa."
"Đúng, ngươi nói đúng." Ông chủ Hoàng bị cảm giác hơi tiền của chính mình làm cho xấu hổ, liền lùi lại cầu việc khác, "Tương lai ngươi nếu như tạo ra thành phẩm, hy họng có thể ưu tiên xân nhắc ta."
"Cái này không thành vấn đề," Ôn Kỳ cười rất chân thành, "Phần lớn mọi người đều không hiểu tâm ý của tôi, ngài có thể hiểu được thì chính là bạn tốt của tôi rồi, mà bạn tốt so với cái gì cũng quan trọng hơn hết, đến khi làm xong tôi sẽ đưa miễn phí đến cho ngài."
Cậu đứng ở cửa đánh giá cái bảng hiệu vô cùng tục khí, khả năng chọn sai rồi, dù sao dựa vào kinh nghiệm của cậu kiếp trước, bên trong những chỗ đó có không ít huyền cơ, chỉ phục vụ đám người đặc biệt.
Trong lòng "chậc" một tiếng, rất nhanh đến nơi khác, bởi vì đi hẻm nhỏ, cậu chưa tới cửa chính liền bị đám lưu manh chặn lại. Bọn lưu manh đánh giá trên dưới cậu: "Làm gì đây?"
Ôn Kỳ nói: "Du khách."
Lũ lưu manh: "Biết đến quy củ nơi này chứ?"
Ôn Kỳ nhìn mấy kẻ này, tốt bụng hỏi: "Đòi tiền hở?"
"Đúng, muốn tiền mặt, không có thì đi lấy, bên cạnh chính là chỗ đựng tiền." Bọn côn đồ thấy tiểu tử này lấy ba lô xuống, cho là cậu ta muốn lấy tiền ra, đang muốn biểu dương một câu, ngay sau đó liền bị cậu đánh, nhất thời gào théo lên: "Tiên sư nó, ngươi có biết chúng ta là ai không!!!"
"Tao không cần quản xem chúng mày là ai." Ôn Kỳ dự định thay lớp hóa trang, nên đánh không có chút áp lực nào, mãi đến tận khi bọn họ xin tha mới dừng, lấy hết tiền mặt của bọn họ, ở chỗ bọn họ nơm nớp lo sợ ung dung thong thả, cười than thở: "Thật sỉ nhục a."
Bọn lưu manh côn đồ bị đánh phục rồi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Cái gì... cái gì sỉ nhục?"
Ôn Kỳ cười nói: "Phải đánh cướp những thứ này, sỉ nhục a."
Giời ạ!
Mấy tên lưu manh lộ vẻ mặt nhăn nhó, nhưng không thể không cười làm lành: "Vậy xin ngài đừng lấy nữa?"
Ôn Kỳ nói: "Muỗi dù nhỏ cũng là thịt a, lại nói các ngươi đánh cướp tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng."
Bọn ta đã cướp được đâu hả hả hả!
Tên lưu manh quả thật tức muốn xuất huyết, giận điên lên lại chẳng dám nói gì.
Ôn Kỳ cẩn thận cuỗm túi tiền, phủi quần áo một cái liền đi ra khỏi hẻm, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy người quen đang tựa trên bức tường, không biết đến bao lâu.
Trác tiên sinh nhìn Ôn Kỳ, cảm xúc hoàn mỹ dưới đáy mắt kia như bọc lấy một tia độ ấm bị che dấu bên trong.
Hắn ta cảm thấy được thiếu niên này là một tiểu tử nghèo, ngay lập tức cậu liền có thể lừa được ông chủ Hoàng một khoản tiền.
Hắn ta cảm thấy thiếu niên này chỉ là tên lừa đảo, trong chớp mắt người này trở thành kẻ không tầm thường mà xuất hiện trước mắt lão Hoàng.
Khi hắn ta thấy thiếu niên này rất gia giáo, sau một khắc liền có thể nhanh gọn giải quyết đám côn đồ này.
Hết một lần rồi lại một lần, lần này sang lần khác, hắn ta rốt cục triệt để cảm thấy hứng thú với thiếu niên.
Hắn ta nhếch môi nở nụ cười: "Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt."