Tôi Phải Đào Hôn

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Ôn Kỳ nhíu mày.



Cậu không phải không hoài nghi người này theo dõi chính mình, dù sao cùng hắn ta đi một ngày đường, đã quá rõ ràng rồi, cậu chỉ là có chút ngoài ý muốn.



Trác tiên sinh nhìn thấu ánh mắt nghi hoặc của cậu, nói: "Tôi thấy tẻ nhạt quá liền đi dạo, còn chưa bước vào liền thấy động tĩnh, không ngờ tới gặp lại cậu, nếu đã gặp rồi, cùng uống vài ly chứ?"



Hai người gọi mấy chai rượu.



Trác tiên sinh cùng cậu cụng ly: "Nhìn cậu không giống người làm nghệ thuật cho lắm?"



"Là làm nghệ thuật," Ôn Kỳ đáp, "Chỉ có điều lưu lạc đã lâu, học vài chiêu thức phòng thân thôi."



Trác tiên sinh muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, thức thời không truy cứu đến cùng, nhớ lại tình cảnh mấy lần gặp gỡ trong đầu, đột nhiên có manh mối, nhìn cổ tay thiếu niên trống rỗng, lại liên hệ với quốc gia lão Hoàng tiếp nhận dân chạy nạn, nhất thời hiểu rõ mấy phần.



Thiếu niên này có thể là dân chạy nạn, cũng chỉ có chiến loạn thì mới không rãnh cấp lại thẻ chứng minh.



Mà thành thị nhỏ làm sao so sánh với thành phố lớn, thiếu niên liền làm lấy một khoản tiền dự đến nơi khác phát triển, nghe vô lý mà lại hợp lý vô cùng.



Hắn ta lắc lắc ly rượu: "Tôi nhớ thông tấn khí của cậu bị hỏng, buổi tối muốn ở nơi nào?"



"Tôi còn đang suy nghĩ," Ôn Kỳ dừng một chút, "Còn có Trác tiên sinh hiện đang làm gì?"



Trác tiên sinh đáp: "Mở một cái công ty lính đánh thuê, làm một chút buôn bán."



Công ti lính đánh thuê, cây ATM vàng trong làng chiến tranh aaaaa!!



Ôn Kỳ ước ao lẫn ghen tị.



Nơi này lục địa rộng lớn như vậy, quốc gia đa dạng, khẳng định không thể không có xung đột, chỉ cần có phương pháp chính là kiếm bộn rồi. Một cái khác để kiếm tiền chính là buôn bán vũ khí, tương lai có cơ hội có thể cậu cũng làm mới được.



Ôn Kỳ âm thầm tính toán, khóe miệng nhếch lên, không nhịn được lộ ra nhịp điệu đời trước: "Trác tiên sinh quá khiêm nhường rồi, này không tính là buôn bán nhỏ."



Trác tiên sinh lập tức cảm thấy khí tức của người bề trên, hơi run run, nhưng đáng tiếc hắn ta chưa kịp nhận biết, Ôn kỳ nhanh chóng lật mặt dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng, làm người không thể tìm kiếm manh mối.



Ôn Kỳ nói: "Nếu Trác tiên sinh đã mở công ty lính đánh thuê, có cái sinh ý không biết có làm hay không?" (sinh ý: buôn bán, giao dịch, làm ăn)



Trác tiên sinh nói: "Ồ?"



Ôn Kỳ nói: "Mượn thân phận dùng một chút, thuê phòng nửa tháng ở quán rượu."



Trác tiên sinh nhìn cậu, cười hỏi: "Cậu là đang chế giễu tôi sao?"



"Tôi còn chưa nói hết."


Cao thủ! Ôn Kỳ trong nháy mắt phán đoán.



Tính dẻo dai của nguyên chủ tuy tốt, mà không được trải qua huấn luyện cường hóa, đối đầu với cao thủ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh tất nhiên sẽ xui xẻo. Cậu không thể không thả nhẹ âm thanh, giả bộ đáng thương: "Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, ngài... ngài bỏ qua cho tôi được không?"



"Đương nhiên được," Trác tiên sinh ôn nhu thả sợi tóc của cậu xuống, "Ta hỏi cô vấn đề, cô trả lời xong có thể rời đi, mới vừa rồi không cẩn thận nghe thấy vài câu, liên quan đến vụ bắt cóc kia, cô biết được điều gì?"



Tâm Ôn Kỳ chợt chìm xuống, ý thức bọn họ căn bản không phải là hữu duyên - người này đến thành La Tạp cùng sự xuất hiện ở hội quán cũng không phải trùng hợp.



Cậu điều tra được ông chủ tập đoàn Phái Lãm tối nay gặp gỡ bằng hữu ở nơi này, mà người này nếu biết chuyện, rất có khả năng chính là người bạn kia, mặt khác người này mở công ty lính đánh thuê, có thể bắt cóc nguyên chủ chính là lính đánh thuê.



Lại nói, gian phòng này hiệu quả cách âm không tệ, người nọ làm sao có thể nghe thấy bọn họ đối thoại?



Trác tiên sinh kề sát vào cậu, tựa như dỗ dành tiểu tình nhân nói: "Nói đi chứ bảo bối, tâm của ta đều đang đau này..."



Lời còn chưa dứt, cửa phòng không hề báo trước mà mở ra, một đám người mặc âu phục giày da tiến vào, thấy thế liền sững sờ. Phục vụ dẫn khách tới cũng thấy bất ngờ, chăm chăm nhìn hai người bọn họ.



Ôn Kỳ tại thời điểm bọn họ xuất hiện liền để cánh tay xuống, hai vai run rẩy, nước mắt liền tràn ra theo gò má lăn xuống, liền nhập vai mà diễn.



Trác tiên sinh trầm mặc nhìn cậu.



Ôn Kỳ khóc nức nở: "Cứu mạng... Mau cứu mạng, người này đánh, đánh ngất xỉu bằng hữu của ta, muốn giở trò khiếm nhã tôi... Cứu tôi với..."



Mặt cậu lần này rất quyến rũ mê người, ngoại trừ Quý thiếu gia số ít biến thái, phần đông nam nhân đều sẽ sản sinh ý muốn bảo hộ. Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trác tiên sinh, ánh mắt có thể khiến hắn ta "vạn tiễn xuyên tâm".



Trợ lý cũng bước vào, vẻ mặt đầy khiếp sợ.



Y vừa mới nghe theo boss dặn dò bảo tiêu bên ngoài rời đi, còn tưởng boss muốn nói chuyện chính sự, ai ngờ lúc quay lại liền thấy boss muốn abcxyz người ta! Đây là làm trò gì a!



Trác tiên sinh quay đầu lại nhìn bọn họ, thần sắc trên mặt bất biến: "Đều nghe thấy rồi đi? Đừng có mà đứng đó, mau cút ra ngoài đổi phòng khác đi."



Trợ lý: "..."



Khách nhân: "..."



Phục vụ: "..."



Tiếng khóc thút thít của Ôn Kỳ liền im bặt. (Á há há)



Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác giội nước bẩn, còn có thể ở trước cái nhìn chằm chằm của bao người mà tuyên bố muốn tiếp tục abcxyz (cưỡng dâm).



- -- Lần trước lúc uống rượu, sao cậu không nhìn ra họ Trác chính là cái chủng loại này!!!!



- Hết chương 7-