Tôi Phải Đào Hôn

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Tâm tình các khách nhân lại càng đặc biệt nhất trí.



Nhân viên phục vụ mặc dù nhìn quen thói đời cũng phải nhíu mày một cái.



Kẻ yếu luôn luôn làm cho người ta ý muốn bảo hộ.



Thiếu nữ yếu ớt mà mỹ lệ, giống như đóa hoa yêu kiều trong mưa gió, các khách nhân lần thứ hai nổi lên tính quần thể mà tia cho người nào đó ánh mắt căm phẫn - súc sinh a! Thời điểm như thế này mà ngươi còn có thể như vậy mặt không đổi sắc.



Trợ lý cũng nhìn về phía lão bản, khẩn cầu lão bản có thể thu liễm, bất quá y biết không có hiệu quả.



Vô số kinh nghiệm thê thảm và đau đớn chứng minh, lão bản mà đã có hứng thú thì có giời cũng không cản được, bọn họ thật hy vọng ngày nào đó lão bản có thể uống thuốc.



Người phục vụ đằng trước, đột nhiên phát hiện kẻ hôn mê kia là thiếu gia của tập đoàn Phái Lãm, nhất thời thẳng tắp sống lưng "trừng ác dương thiện"". Các khách nhân thấy bên trong có chuyện tốt, cũng vội vàng đi tới cứu mỹ nhân.



Cùng lúc đó, có người ở đằng sau hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"



Trợ lý quay đầu nhìn lại, trên đầu liền đổ mồ hôi lạnh, kia chính là bảo tiêu của thiếu gia kia.



Thành La Tạp là địa bàn của Phái Lãm.



Có câu nói rất hay "cường long nan áp địa độc xà", lão bản nếu chọc phải tổ ong vò vẽ........ Không, với tính tình lão bản y, nếu tập đoàn Phái Lãm cắn chặt không buông tha, lão bản tuyệt đối đem ngựa chọc nát tổ ong vò vẽ.



Đậu xanh rau má không thể nào! Lần này không biết y còn có thể nguyên vẹn mà đoàn tụ với các bạn nhỏ trong công ty không?



Trợ lý có chút run rẩy.



Hội quán người đến người đi, hành lang người người đều nhận thấy nơi đây có động tĩnh, rầm rộ vây quanh lại nơi này. Bọn bảo tiêu lúc này từ trong đám đông bước vào, đẩy trợ lý ra, thâyd thiếu gia nằm trên mặt đất, tức giận hỏi: "Ai làm?"



Phục vụ cùng các vị khách nhân đồng lòng chỉ tay vào tên "súc sinh" nào đó: "Hắn."



Bọn bảo tiêu vì vậy mà đằng đằng sát khí nhìn về phía Trác tiên sinh.



Sự tình tiến triển quá nhanh.



Từ Trác tiên sinh phun ra những câu vô sỉ hạ lưu rồi bảo tiêu đến, tổng cộng chưa đến ba mươi giây, thế cục liền nghiêng về một phía.



Ôn Kỳ chưa từng ngừng khóc thút thít, âm thầm tập trung tinh thần lưu ý sự kiềm chế của Trác tiên sinh, phát hiện sau khi bảo tiêu vào cửa tay người này liền hơi buông lỏng ra, lập tức tận lực tránh thoát, khóc lóc chạy tới đám người, sau đó được các khách nhân bao quanh bảo hộ.



Cậu nghẹn ngào nói cảm ơn, ứng phó một hai câu liền chạy ra khỏi phòng, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng bọn bảo tiêu chất vấn, giống như ngay sau đó liền có thể xảy ra ẩu đả, lại đem người nào đó trói lại.



Bọn bảo tiêu quả thực làm vậy.



Trác tiên sinh nhấc mi mắt, đối với bảo tiêu đạp một phát ngay ngực, phút chốc đại hán 80 kg liền bay ngược ra ngoài nện vô tường, ""ầm"" một cái gian nhà đều rung lên, tựa như thống khổ phát ra tiếng "ù ù".



Bảo tiêu kia theo đó mà "bẹp" một tiếng liền ngã xuống, không rõ sống chết.


Trác tiên sinh sửa sang lại quần áo, trở lại hội quán vào phòng riêng hẹn trước với ông chủ Thái của Phái Lãm, hỏi: "Con trai ông đã tỉnh chưa?"



Ông chủ Thái trầm mặt ngồi xuống, nói: "Chưa có, đưa đến bệnh viện rồi."



Trác tiên sinh nói: "Sao không dội nước cho hắn tỉnh?"



Ông chủ Thái nháy mắt tức giận xông lên đỉnh đầu: "Cái gì?"



"Đợi hắn tỉnh, liền biết chuyện này như thế nào." Trác tiên sinh bình tĩnh ngồi xuống, duỗi tay rót rượu cho chính mình. Ông chủ Thái giật mình, liên hệ bảo tiêu ý bọn họ đánh thức con trai, lúc này mới biết đầu đuôi sự tình, nhanh chóng tự phạt một ly, hỏi: "Vậy nha đầu đáng chết kia đâu?"



Trác tiên sinh nhếch khóe miệng, nói: "Đuổi không kịp."



Ôn Kỳ vẫn luôn âm thầm đề phòng Trác tiên sinh, bởi vậy khi đối phương giơ lên cánh tay trong nháy mắt liền nghiêng đầu, cũng không hoàn toàn bị choáng.



Bất quá tốc độ phi hành khí quá nhanh, công ty của Trác tiên sinh lại không quá xa, vì thế khi cậu khôi phục lại ý thức, đã bị mang đến hang ổ.



Bên tai vang lên thanh âm.



"Ông chủ muốn thượng cô ấy? Thật sao?"



"Thật đó!"



"Vậy bạch y thiếu nữ kia là sao thế này? Hay chúng ta thử hỏi ông chủ xem?"



"Ừm, tốt nhất là hỏi một chút."



Ôn Kỳ kêu lên một tiếng, mở bừng mắt.



Nhóm lính đánh thuê ở tầng cao tức khắc nhất trí chạy đến xem qua.



Ôn Kỳ nhìn xung quanh một lượt, nhìn lại dây thừng trên người chính mình, âm thanh lạnh lùng: "Ông chủ của các ngươi thật chẳng ra gì."



Nhóm cao tầng trầm mặc.



Có người mắng ông chủ mình, theo lý thuyết phải phản bác, thế nhưng... người này nói thật đúng a! ( á há há ngài Trác thật vô phúc)



Ôn Kỳ nói: "Muốn theo đuổi người khác phải theo đuổi thật tốt, tôi chưa từng thấy người nào bị cự tuyệt qua liền động thủ trói người."



Nhóm cao tầng tiếp tục trầm mặc.



Hai giây sau, bọn họ tranh nhau chen lấn đồng thời nói: " ------ Chờ chút, cô nói cái gì?"



_Hết chương 8_



P/s: Trác tiên sinh là công đó:")))